Ngày mai... có những những người con gái đọc thơ anh, có những người con gái yêu thơ anh. Những bài thơ tình nồng nàn có tất cả những người đang yêu nắm tay nhau dạo phố. Những bài thơ có nắng ban mai, có chiều lộng gió, có tất cả, trừ em - người không bao giờ có mặt trong thơ anh nhưng vẫn cùng anh hàng đêm thao thức... Cảm ơn những dĩa cơm chiên không có trong thơ, những ly cà phê nửa khuya không có trong thơ, và những bước chân em thầm lặng. Cảm ơn chiếc ghế dựa lưng mà em không ngả xuống bao giờ, để trăm nghìn câu thơ anh viết được ra đời ung dung trọn vẹn. Cảm ơn em, vì sao thầm lặng lấp lánh suốt đời anh...
Đỗ Trung Quân
Đăng nhận xét