Lư Tô Vỹ
Đó là vì tôi chỉ viết được mấy vần đầu, những chữ ở giữa thì ngả nghiêng không rõ, đằng sau thì mất hẳn.
Cô hỏi lại: Em có biết xem giờ không?
Hơi thấy sợ, tôi bèn gật đầu.
- Biết thật không?
Tôi sợ quá, lại lắc lắc đầu!
Cô bước lên bảng, lấy đồng hồ gỗ ra, quay kim giờ rồi hỏi tôi: Đây là mấy giờ mấy phút?
- Một, hai, ba, bốn...
-Lư Tô Vỹ! Những con số này em cũng không biết à?
Cô bắt đầu hơi bực, giọng nói cũng cao hơn.
- Có cô ạ.
Sợ cô nổi trận lôi đình, tôi lắp bắp cố trả lời thật nhanh.
Cô chỉ ngón tay vào ba giờ, tôi nhẩm tính trong bụng: một, hai, ba!
-Ba!
Cô lại chỉ vào số chín, tôi do dự hồi lâu, trả lời không chắc chắn: Tám? Chín?
Dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
- Lư Tô Vỹ! Em ngồi xuống!
Bắt đầu từ hôm đó, bài tập về nhà môn văn của tôi bắt đầu không giống các bạn khác. Cô giáo yêu cầu tôi chép tên của mình mười lần. Buổi chiều khi tan học, cô yêu cầu bạn học ở gần nhà thông báo để cha đến đón tôi, rồi bắt tôi ở lại, lấy những thẻ số môn toán ra dạy tôi học đếm lại.
Tiếp theo, cô dạy tôi đếm kim phút, cô căn cứ theo thứ tự số dạy tôi một lượt, cách này có vẻ hơi phức tạp thì phải.
- 1 là 5 phút, 2 là 10 phút, 3 là 15 phút.
Cô vẫn rất kiên nhẫn dạy tôi, tôi cũng rất muốn nghiêm túc học nhưng chẳng hiểu tại sao tôi không thể tập trung được.
- Bảy giờ... Bảy giờ...
- Lư Tô Vỹ, tính lại từ đầu, 5,10,15,20... Đây là bao nhiêu?
- Hai mươi... lăm phút!
Cô chỉnh lại kim đồng hồ.
- Mấy giờ? Mấy phút?
- Sáu giờ...
Cô giáo bắt đầu mất kiên nhẫn. Trời dần chuyển tối, ánh sáng đỏ phía cuối chân trời le lói chiếu vào phòng học, hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật lên đôi mắt to dài và ngũ quan cân đối. Cô dùng thước kẻ gõ mạnh lên bàn.
- Mấy giờ? Mấy phút?
- Tám...
"Vụt", cô đánh vào lòng bàn tay , đau đến mức tôi lập tức rụt tay lại xoa lấy xoa để. Cơn đau vẫn chưa dịu đi, cô quay thêm một vòng kim rồi hỏi: Nói nhanh, mấy giờ, mấy phút?
- Bảy giờ...
-Tám giờ!
-Một, hai, ba ... giờ ạ.
Lại "vụt" một tiếng. Tôi đau đến nỗi chẳng nghe thấy cô giảng gì nữa, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
-Mấy giờ, mấy phút?
Nước mắt vẫn lã chã rơi, tôi xoa xoa tay, nấc nghẹn từng lời: Em không biết ạ.
Cô tức đến nỗi đánh rơi cả thước chỉ bảng xuống đất, vì rơi quá mạnh, cái que tội nghiệp đập xuống đất rồi nẩy bật vào bục giảng. Tôi giật mình, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cúi gằm mặt len lén nhìn cô.
Cô giậm chân bình bịch: "Không biết, không biết...Cô dạy em bốn tiếng rồi đấy".
Cô vừa nói vừa lùi ra sau, chẳng may va phải rồi ngồi luôn xuống ghế, bật khóc bất lực.
Tôi khóc theo, bàn tay sưng vù. Cả một bụng ấm lức cùng áp lực mấy tiếng đồng hồ chợt tuôn trào như thác đổ, tôi khóc rống lên.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng khóc của một ai đó âm thầm vang lên. Tiếng nấc nghẹn như bị chặn lại nơi cổ họng. Tôi và cô giáo cùng nín khóc, hướng ánh mắt về phía cửa.
Cha đang đứng ngoài cửa.
Cha cúi chào cô giáo rồi dắt tôi về nhà.
Cha đeo cặp sách rồi nắm lấy tay tôi, bóng dáng của hai cha con xuyên qua dãy hành lang lớp học tịch mịch không một bóng người. Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. "Con không muốn đi học nữa".
Bàn tay thô ráp ấm áp của cha nắm chặt tay tôi, khiến cho suy nghĩ vừa mới manh nha bị chặn nghẹn nơi cuống họng, không sao thốt nên lời.
Ở vùng rừng núi hoang vắng và chìm trong đêm tối này, qua ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn pin, tôi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm những nỗi niềm của cha.
Lư Tô Vĩ
Trích từ cuốn sách Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác.


Đăng nhận xét