Các bạn thử
tưởng tượng một ngày nào đó thức dậy và biết mình không thể sống được bao lâu nữa.
Chắc chắn bạn sẽ đau khổ, tuyệt vọng lắm phải không? Vậy mà tôi đã phải sống
chung với cảm giác đó suốt một thời gian dài, nhưng giờ đây với tôi chuyện đó
không còn là vấn đề nghiêm trọng.
Trần Phương
Nhung đã bắt đầu kể câu chuyện về mình như thế.
18 tuổi
Nhung đã phải nằm trên giường bệnh. Hai năm sau đó trở thành công dân chính thức
của xóm chạy thận Phương Mai.
Khi nhập viện
cấp cứu Nhung bị thiếu máu trầm trọng, độc tố lên rất cao gây suy đa phủ tạng.
Bác sĩ khuyên nên đưa cô về nhà vì không còn hy vọng nhưng bố mẹ cô vẫn quyết
tâm cho con gái ở lại điều trị lâu dài với suy nghĩ “còn nước còn tát”.
Đến nay, hơn
11 năm gắn bó với bệnh viện, Nhung không nhớ nổi đã bao nhiêu lần bên bờ vực
cái chết. Nhiều lúc chán nản, không muốn sống nữa nhưng chính những người bệnh
giàu nghị lực ở xung quanh đã tiếp thêm sức mạnh cho Nhung vượt qua mọi đau đớn,
khó khăn. Đó là người em mới 16 tuổi, bố mất sớm, một mình mẹ nuôi ba đứa con
nhỏ nên dù bệnh hiểm nghèo nhưng em vẫn tự chăm sóc bản thân, hàng ngày xách
vài chai nước vào bệnh viện bán. Đó là người anh đang sinh viên nhưng sau khi mắc
bệnh phải bỏ học, đi đánh giày kiếm tiền để mua thuốc và ăn uống. So với họ
Nhung thấy mình may mắn hơn, đó là còn được bố mẹ lo lắng, chăm sóc.
Lối
thoát duy nhất của em khi đó là viết. Ban đầu là trút bỏ tâm sự buồn bã, cô đơn
của mình, sau đó em viết về những người xung quanh, những người em tình cờ được
biết. Những câu chuyện đời thường nhưng ẩn trong đó là bài học về cuộc sống. Em rụt rè gửi tới một
vài tờ báo, may thay, năm bài đầu tiên gửi đi đều được đăng. Em đã tìm được mục
đích sống từ những bài báo nho nhỏ. Tên em trở nên quen thuộc ở một số tờ báo
dành cho tuổi mới lớn. Nhận thức về cuộc sống trong em tự nhiên thay đổi dần.
Những bài báo nhỏ là niềm vui
Dù không trở
thành giáo viên, bác sĩ hay nhà báo như từng ước mơ nhưng với Nhung điều đó giờ không quan trọng nữa. Bởi
cô biết rằng điều mình cần làm lúc này là chiến đấu với bệnh tật và sống sao
cho ngày nào trôi qua cũng thật ý nghĩa. Hàng ngày Nhung viết báo, bán nước,
làm đồ handmade. Gần đây cô thêm công việc
bán quần áo cũ, khăn rằn… gây quỹ cho nhóm Cơm từ thiện Visky. Nhung nói: “Bây
giờ mình đang mơ ước tìm được đầu ra ổn định cho sản phẩm nơ bờm để cho những bệnh
nhân sức khỏe yếu không thể đi bán nước, nhặt ve chai được thì họ có thể làm những
công việc thủ công”.
Nhung cùng các bạn bệnh nhân thận bán những sản phẩm thủ công gây quỹ từ thiện
Điều kỳ diệu quanh ta
Điều kỳ diệu quanh ta chủ yếu là những bài viết về cuộc sống
của những con người ở xóm chạy thận. Những câu chuyện tưởng chừng đơn giản
nhưng qua con mắt quan sát tinh tế của Nhung lại trở nên sâu sắc, lay động tâm
hồn.
“Làm sai mà
vẫn đúng” là một câu chuyện xúc động về tình người. Xóm chạy thân được nhà hảo
tâm tặng một chiếc tivi. Mới sử dụng được vài ngày thì chiếc tivi bị mất tích.
Kẻ trộm chính là một bệnh nhân trong xóm. Hoàn cảnh anh rất đáng thương: bố mất,
mẹ già bệnh tật, một mình phải bươn chải kiếm tiền chữa bệnh và trang trải cuộc
sống. Tiền đã hết, ngày mai phải lên giường bệnh, đứng giữa sự sống và cái chết
anh phải làm liều. Hiểu được sự cùng quẫn đó nên không ai nỡ đòi anh phải trả lại
chiếc ti vi.
Kể lại câu
chuyên trên Nhung muốn mọi người hiểu thêm về một khía cạnh khác của cuộc sống,
chẳng ai bênh vực cho việc làm sai nhưng đôi khi vẫn có ngoại lệ.
“Điều kỳ diệu”
nhắc đến bác bệnh nhân trong xóm trọ có người con trai bị khiếm thính, bác
nghèo đến nỗi không mua nổi cho con một bộ máy trợ thính. Một lần hai bố con dắt
tay nhau đi qua cửa hàng bán máy trợ thính, anh con trai chỉ vào chiếc máy rẻ
tiền nhất ra hiệu: “Khi nào có tiền bố mua cho con chiếc máy này nhé”. Nghe câu
nói của con trai lòng bác nghẹn ngào bởi chẳng biết đến khi nào bác mới đủ tiền
mua chiếc máy trợ thính đó.
“Có những lúc đau đớn tới mức chỉ muốn chết
đi” nhưng xuyên suốt cuốn sách người đọc không nhìn thấy cái tôi khổ sở vật lộn
với bệnh tật , thay vào đó là một tinh thần lạc quan, tràn đầy tình yêu thương
và niềm tin về cuộc sống. Nhung ít viết về mình, câu chuyện tập trung ở những cảnh
đời, tình huống mà cô chứng kiến.
Bìa sách Điều kỳ diệu quanh ta
Nhung tâm sự:
“Mình viết văn rất khó. Nhiều khi thấy từ
ngữ mình dùng vậy chưa ổn nhưng không biết làm sao. Có những thời điểm sức khỏe
yếu quá nhưng vẫn ham nên viết xong bị rơi vào tình trạng thiếu máu nặng. Thế
nhưng hôm trước đi bán sách, chứng kiến một bạn nhỏ hồ hởi mua sách mình vui lắm.
Với một người mới học hết lớp 12, rồi chuyển từ giường bệnh này tới giường bệnh
khác như mình vậy mà có bài đăng báo, được in sách, có người đón nhận là một sự
an ủi quá lớn”.
Bây giờ tôi chẳng sợ buồn nữa rồi. Bởi tôi có
quá nhiều việc để làm. Nhung nói không sợ buồn chứ không phải là không buồn.
Nhưng vượt lên nghịch cảnh, bằng nghị lực sống cô đã trở lại với cuộc đời, và kể
cho chúng ta nghe những cảnh đời bất hạnh khác nhau. Điều kỳ diệu là họ đã đứng
dậy để sống những tháng ngày ý nghĩa.
Mẹ dắt tôi
đi trên con đường đầy sỏi đá để về xóm trọ. Con đường không dài nhưng nó thật
quá sức đối với một người bệnh như tôi. Bước chân của tôi trở nên nặng trĩu khiến
mẹ tôi cứ phải động viên: “Cố lên con! Sắp tới nơi rồi.
Phan Thúy Hà




Đăng nhận xét