Bây giờ
Trình Tuấn là cái tên quen thuộc với nhiều người, và quá thân thiết với những
bà mẹ đang nuôi con nhỏ. Ngược trở về ba năm trước, dù trí tưởng tượng phong
phú tới mấy, anh cũng không hình dung nổi có ngày mình là “chuyên gia sữa mẹ”.
Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ
Một người
đàn ông sẽ xoay xở thế nào với đứa con mới mười ngày tuổi khi không có vợ ở bên
cạnh nữa? Mỗi lần nghĩ đến anh tôi lại đặt câu hỏi đó. Và, nếu không đọc cuốn tự
truyện “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” anh viết tôi không thể nào tin được anh
đã vượt qua cơn hoạn nạn một cách bình tĩnh, trọn vẹn như thế. Trong căn phòng
trọ chật chội, thiếu thốn đủ thứ, một người đàn ông mặc áo may ô, quần đùi đêm
đêm hát ru con trong nỗi cô quạnh, trong nỗi day dứt nhớ thương người vợ xấu số
đường đột ra đi khi vừa mới cảm nhận được hạnh phúc làm mẹ. Anh giặt tã cho
con, chạy xe hai mươi cây số trong đêm mưa gió xin cho con môt cữ sữa, vỗ về
con đi vào giấc ngủ… anh vẫn làm mọi việc và trong đầu không khi nào vơi nghĩ về
vợ.
Ủn – tên gọi
thân mật ở nhà của con gái anh – nay gần ba tuổi. Bé bụ bẫm, nhanh nhẹn, có biểu
hiện của đứa trẻ tự lập sớm. Bé đã lớn lên bằng dòng sữa của không biết bao
nhiêu bà mẹ. Những dòng sữa mẹ ngọt lành cho con là phương thuốc nhiệm mầu kéo
Trình Tuấn ra khỏi nỗi hoang mang. Anh biết mình phải sống không chỉ có trách
nhiệm với con mà phải với cả bản thân mình, với tấm lòng yêu thương của những
người mẹ sẵn sàng chia sẻ từng giọt sữa cho con.
Facebook “Ngân
hàng sữa mẹ” anh lập ra bây giờ đã có gần 15 nghìn thành viên. Anh thấy hạnh
phúc vì giờ đây văn hóa chia sẻ sữa mẹ đã lan rộng và nhận thức về sữa mẹ cũng
được cải thiện. Những ngày đi xin sữa cho con thấy có những người khao khát cho
con được bú sữa mẹ nhưng không biết kiếm ở đâu, và có những người vẫn chưa nhận
thức được giá trị của sữa mẹ. Từ đó anh có quyết định xây dựng một mạng lưới
chia sẻ (miễn phí) giữa các mẹ thiếu sữa và các mẹ nhiều sữa; bên cạnh đó
là bài viết, bài dịch về giá trị của sữa
mẹ, phát hiện mới nhất về sữa mẹ, cách trữ sữa trong tủ lạnh và những chia sẻ về
hoạt động cho tặng sữa.
Để kết nối
yêu thương giữa các bà mẹ tới những đứa con không phải của mình và nâng cao nhận
thức nuôi con bằng sữa mẹ, đầu tháng 8/2014 trên chiếc xe máy anh đã đi từ đầu
tới cuối đất nước để tham gia các hoạt động hiến sữa nhân đạo, trao đổi kiến thức
và cho con bú tập thể. Trên hành trình sữa xuyên Việt anh đã gặp không ít người
cùng cảnh ngộ gà trống nuôi con xin sữa như mình. Câu chuyện của những người
đàn ông đó đã giúp ta ngộ ra rằng nuôi con cũng là bản năng của người bố.
Dạy con những ước mơ không sáo rỗng
10 tuổi
Trình Tuấn đã biết làm các loại diều, từ diều vuông, diều trăng, diều phượng,
diều quạ cho tới diều máy bay. Ước mơ của cậu bé nghịch ngợm ở làng quê nghèo
Đô Lương ( Nghệ An) là sẽ làm được một con diều không dây và bay cùng nó để
nhìn được xóm làng từ trên cao. Lớn hơn một chút cậu học trò trường huyện bị cuốn
hút vào việc chế tạo những đồ chơi khoa học mà cậu thấy qua sách báo,
tivi. Đam mê chế tạo kết hợp với giấc mơ
bay cùng diều, cậu ước mơ chế tạo được chiếc ô tô không bánh có thể bay là là
trên mặt đất, bay trên không trung và lặn dưới mặt nước như tàu ngầm.
Những ước mơ
đó đã dẫn cậu đi vào con đường công nghệ. Năm lớp 11, lần đầu tiên bỏ học một
tuần đi ra Hà Nội tham dự cuộc thi robot dành cho tuổi học trò. Cuộc thi đấu thất
bại nhưng giúp cho cậu bài học quý giá đưa đến sự chiến thắng sau này. Vẫn say
sưa nghiên cứu và tràn đầy động lực Trình Tuấn thi vào trường Đại học Bách khoa
Thành phố Hồ Chí Minh – nơi có đội tuyển năm trước vừa vô địch Robotcon. Vài
năm sau anh đã thực hiện được giấc mơ
cùng đồng đội đem về Việt Nam chức vô địch Robotcon châu Á – Thái Bình Dương
2006.
Với Trình Tuấn,
thành công là được sống với đam mê, dám hiện thực hóa ước mơ; thành công không
hẳn là một cái kết, một cái đích nào đó ta nhắm tới mà quan trọng là luôn giữ
được lửa trên con đường tới đích. Anh nói: “Ước mơ là mục đích sống. Tôi sợ nhất một sáng ngủ dậy và không biết mình sẽ làm
gì. Đáng tiếc cho những người có ước mơ nhưng không dám theo đuổi. Tôi không muốn
dạy con những ước mơ sáo rỗng như thế”.
BabyMe
BabyMe
hình thành từ cuộc thi Ý tưởng khởi nghiệp 2014, được Unicef trao giải thưởng
phát triển vì có giá trị và ý nghĩa với cộng đồng. Tháng 9/2014, babyMe giành
chiến thắng tại cuộc thi Demo Day 2014 và được tham dự Hội nghị Khởi nghiệp thế
giới tại Hàn Quốc. Đó là ứng dụng dành
cho các bà mẹ mang thai và nuôi con nhỏ, giúp giải đáp thắc mắc trong hành
trình 1.000 ngày đầu tiên của bé. Nội dung giải đáp babyMe sử dụng đều được lấy
từ cá tài liệu của Tổ chức Y tế thế giới, Unicef và các bác sĩ, chuyên gia uy
tín trong các lĩnh vực liên quan. Sau hai tháng ra mắt ứng dụng babyMe trên iOS
đã thu hút hơn 13.000 người dùng với hơn 1000 lượt truy cập mỗi ngày.
“Cho đến nay tôi vẫn chưa có dự án nào thực sự
thành công, kể cả babyMe hiện tại. Nhưng tôi luôn tin vào điều mình theo đuổi
và dành hết mọi nhiệt huyết đam mê cho nó. Tôi mơ babyMe sẽ trở thành ứng dụng
hàng đầu về sức khỏe dành cho bà mẹ trẻ em – babyMe sẽ cùng các bậc cha mẹ nuôi
dưỡng sự phát triển tự nhiên của trẻ”- người bố đơn thân chia sẻ.
Viết để giải tỏa năng lượng tiêu cực
Cuốn sách được anh bắt đầu như thế nào?
Sau khi vợ mất
tôi dự định viết một cuốn sách về tình yêu, về Sài Gòn. Muốn vậy nhưng tôi không
biết bắt đầu từ đâu. Tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ trước máy tính mà không ra một
chữ nào bởi kỷ niềm ùa về, cảm xúc chiếm
đầy tâm trí. Nhìn vào màn hình vẫn trống trơn tôi ước giá như có một cỗ máy có
thể viết ra được những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Rồi loay hoay với Ủn ( Ủn – tên gọi thân mật ở
nhà của con gái), khi công việc khi đi xin sữa nên tôi chẳng còn nhớ tới dự định
viết sách. Cho tới khi tôi gặp một người, người đó đã giúp tôi nhận thấy mình còn có thể yêu
thêm lần nữa. Chuyện rồi cũng kết thúc trong lặng lẽ nhưng đủ để tôi ngộ ra thế
nào là tình yêu đích thực và đó như một giọt nước vừa đủ để làm tràn cảm xúc
thôi thúc tôi viết. Những chuyện trải qua, những người tôi gặp đều quá ư đặc biệt
nên tôi muốn viết để giữ lại, như một cách thể hiện sự biết ơn với cuộc đời.
Thời gian
không có nhiều nên tôi lên kế hoạch mỗi tuần viết một bài trên blog, dần dần tập
hợp in sách. Tình cờ biên tập viên Nhà sách Nhã Nam gọi điện đề nghị tôi hợp
tác xuất bản sách. Tôi đồng ý nhưng cho biết hạn chế về mặt thời gian của mình
hiện tại. Sau đó chúng tôi trao đổi và thống nhất sẽ làm việc chung để cuốn
sách có thể sớm ra mắt bạn đọc.
Viết cũng là một sở thích và năng khiếu
của anh?
Viết không phải là sở thích của tôi. Tôi chỉ viết khi
cần giải tỏa cảm xúc, giải tỏa những điều chất chứa trong lòng. Nói cách khác
là tôi thường viết để giải tỏa năng lượng tiêu cực trong người mình. Như tôi có
chia sẻ trong cuốn sách, sự phát triển tình cảm của tôi không bình thường nên
tôi khó nói, khó chia sẻ với người khác. Thường là tâm sự bị dồn lại trong lòng đến khi chịu
không nổi thì phải viết ra.
Năng khiếu
viết tôi nghĩ mình cũng có một chút. Cách tư duy và giọng văn của tôi hơi lạ
nên hồi đi học nếu đúng gu cô giáo thì văn được điểm cao, còn không thì toàn điểm
vớt vát trung bình. Bởi tôi cực kỳ ghét sự rập khuôn, khi hứng lên tôi làm thơ
trong đề bài viết văn.
Chép bài cho bạn để trả nợ những món
đồ mượn trước đó; mê máy tính tới mức viết môt bức thư thảm thiết cho công ty
máy tính xin máy tính; sợ bố đánh vì trốn đi chơi điện tử nên bỏ nhà ra đi, thiết
kế cả một bộ sưu tâp diều; bối rối trong thể hiện tình cảm khi đứng giữa mẹ và
bà nội… Ký ức tuổi thơ - chiếm một phần đáng kể trong cuốn sách - cắt nghĩa cho
phần nào con người của anh hôm nay?
Tôi sinh ra ở
một vùng đất rất đặc biệt, là đất của nước Việt Thường – quốc gia cổ đại trước
thời Hùng Vương 500 năm. Tôi được nuôi dưỡng trong văn hóa, ngôn ngữ gần như được
giữ nguyên vẹn của người Việt cổ. Tuổi thơ ở quê thì thời nào cũng nhiều thiếu
thốn. Nhưng chính sự thiếu thốn đó kích thích chúng tôi nghĩ ra những trò chơi
thú vị. Tuổi thơ của thế hệ 8x đã có sự sự cám dỗ từ trò chơi điện tử nhưng
chưa đáng kể, chúng tôi vẫn là những đứa trẻ lam lũ ruộng đồng nuôi nhiều mơ ước.
Tất cả những điều đó làm nên con người tôi hôm nay: gàn dở nhưng tâm hồn bay bổng,
giàu tình cảm nhưng vụng về trong việc chia sẻ.
Làm bố không được phép thất bại
“Làm bố” và sáng tạo robot anh thấy
có gì tương đồng không?
Làm bố là một
hành trình khám phá và học hỏi không ngừng.
Đó là một việc không dễ nhưng lại rất dễ. Khi được hỏi về bí quyết nuôi con tôi chỉ có
một câu để chia sẻ là: Thuận tự nhiên,
nhìn vào tự nhiên hiểu nguyên lý và bản chất vấn để để áp dụng cho việc nuôi dạy
con. Ví dụ trong tự nhiên không loài có vú nào nuôi con bằng sữa bột, không có
loài nào ép con ăn như tra tấn, chỉ có loài người thích làm trái tự nhiên thôi.
Sáng tạo robot cũng vậy, cần nắm rõ nguyên lý hoạt động và vận hành rồi đem vào
ứng dụng và thiết kế cho những yêu cầu cụ thể. Dù không phải là việc dễ dàng
nhưng ít ra việc sáng tạo robot cũng được phép thất bại và thử nghiệm cho tới
khi thành công, còn làm bố thì không được phép thất bại.
Điều lớn nhất
mà tôi nhận được từ cuộc thi Robocon không phải là vinh quang từ danh hiệu vô định
mà là sức chịu đựng và bản lĩnh. “Làm cha” tôi thấy sức chịu đựng, sự kiên trì
và bản lĩnh yêu cầu cao hơn nhiều để có thể làm những điều tốt nhất cho con
mình.
Khi viết về nỗi buồn anh cũng có cái
nhìn hài hước, lạc quan. Đó là một phần tính cách con người anh?
Hồi sinh
viên bạn bè gọi tôi với biệt danh là “Nhảm” vì những điều không tưởng, hài hước
của tôi. Gần đây thì mọi người buồn cười với những khoảnh khắc của hai ba con.
Khi một sự việc đã xảy ra, về bản chất nó không thay đổi mà chỉ có cách nhìn là
thay đổi được nên tôi luôn cố nhìn dưới góc độ hài hước và lạc quan để không
tích tụ thêm năng lượng tiêu cực vào người. Những biến cố đã trải qua khiến tôi
có một cái nhìn tĩnh tại, bao dung và vị tha hơn trong cuộc sống.
Ngân hàng sữa mẹ, BabyMe rồi các công
viêc từ thiện khác, anh lấy đâu ra thời gian để chăm con, kiếm tiền và nghỉ
ngơi cho riêng mình?
Đó là vấn đề
mà tôi đang phải cân bằng, thời gian dành cho con gần đây của tôi không được
nhiều như trước. 7 giờ thức con dậy vệ sinh, thay đồ cho con rồi đưa đi học.
Chiều 4 giờ đón rồi hai ba con đi chợ và về nấu ăn. Những hôm kẹt việc
không về kịp phải nhờ hàng xóm đón.
Tôi đang phải
học thêm tiếng Anh buổi tối nên phải nhờ bà nội vào hỗ trợ đưa đón con đi học. Ít thời gian cho
con nên tôi cố gắng bù đắp bằng cách là tăng chất lượng và sự quan tâm khi chơi
với con.
Cuốn sách của anh truyền cảm hứng sống
tích cực, tạo niềm tin cho nhiều người dám hiện thực hóa ý tưởng. Anh còn cảm
thấy điều gì chưa hài lòng, muốn bổ sung
ở cuốn sách?
Những gì tôi
muốn viết thì nhiều hơn khuôn khổ cuốn sách cho phép nên tôi sẽ viết tiếp lên
blog. Điều tôi chưa hài lòng là không có
nhiều thời gian để trau chuốt hơn cả về nội dung lẫn ngôn từ.


Đăng nhận xét