Khánh Ly: ‘Tôi là người đàn bà bình thường như mọi người'


Chiều 12/6 ca sĩ Khánh Ly từ Mỹ về Việt Nam dự buổi ra mắt cuốn sách “Đằng sau những nụ cười” tại Hà Nội.
Buổi ra mắt sách cho thấy một Khánh Ly hơn 70 tuổi nhưng vẫn rất năng động, hài hước; một Khánh Ly không chỉ đắm đuối trong từng bản nhạc mà còn là một người mẹ, một người bạn giản dị, gần gũi, giàu yêu thương. Bà đã có cuộc nói chuyện thân tình, cởi mở với người hâm mộ.
- Lời đề từ ngay sau trang bìa cuốn sách:“Hình như chưa bao giờ mình nói yêu nhau. Nếu bây giờ em nói, có kịp không” là bà dành cho ai?
- Đó là những lời tôi viết cho chồng tôi.
 Bà có thể chia sẻ điều gì về người chồng đã ra đi?
  Vợ chồng là duyên số. Hồi đó chúng tôi về với nhau như hai kẻ sắp chết đuối, nhìn nhau tưởng là mảnh ván trên biển, níu được ngày nào hay ngày đó. Được luôn càng tốt. Tôi tự nhận mang tính cách đàn ông nhưng trong cuộc sống hôn nhân tôi là người của gia đình đúng nghĩa. Công việc làm ăn thất bại, nợ nần, chẳng có ai mà nhờ cậy lúc đó mới thực sự cần có nhau, yêu thương, chia sẻ với nhau. Người ngoài dù có đối xử tệ với mình tới cỡ nào tôi cũng không quan tâm, nhưng trong gia đình là phải có bổn phận tốt với nhau, sống tử tế với nhau.
Nói về người mình yêu thì nói mãi không hết chuyện, khi chồng tôi đột ngột ra đi rồi trong lòng tôi lúc nào cũng có nỗi ân hận. Hơn 40 năm mở mắt ra chỉ thấy chồng, trước khi nhắm mắt cũng chỉ thấy chồng nhưng còn nhiều điều chưa làm được cho chồng, yêu và đền bù cho chồng chưa đủ.
Nhưng không thể ngồi mãi trong căn phòng mà đau buồn. Tôi có được giọng hát tuy không có gì xuất sắc nhưng nhờ tiếng hát tôi được đi nhiều nơi, đi đến gần những cảnh đời khốn khó, những cuộc sống không may. Tôi muốn dành những ngày tháng còn lại để làm những điều mình chưa làm được trong đời. Chồng tôi muốn tôi làm điều đó.
Tôi trở về Hà Nội sau 60 năm, ở tuổi như thế này, mọi người thường nói còn làm gì được nữa. Nhưng tuổi tác chỉ là con số mà thôi. Quan trọng là trái tim, cảm xúc với cuộc đời còn không? Mình có đi tới hay không?
- Bà tự nhận mình là “đàn ông”?
 Tôi là người ngang bướng, cứng cỏi, chả ngán ai nhưng cũng là người đàn bà bình thường với những vui buồn, giận dữ, yêu thương, ghen tuông, khóc cười như bất kỳ ai trong cuộc sống đời thường. Ngày xưa cuộc sống rất khó khăn, chạy ăn từng bữa, tôi vừa đi hát vừa chăm con. Tôi đặt con cái lên trên tất cả mọi lựa chọn. 
Khánh Ly: ‘Tôi là người đàn bà bình thường như mọi người'
Hình ảnh Khánh Ly với độc giả trong buổi giao lưu.
 Tình bạn cao cả với Trịnh Công Sơn khiến bà hát những bài hát của ông như hát về chính mình?
  Không chỉ tôi mà ca sĩ nào, người nghe nhạc nào cũng đều tìm thấy sự đồng cảm từ những bài hát của Trịnh Công Sơn. Ông viết về những thân phận cuộc đời, ai cũng thấy như nói về mình, như thể bài hát đó dành cho mình. Tôi thích cái đẹp, tôi yêu nhạc Trịnh Công Sơn vì nhạc ông quá đẹp, quá hay. Tìm được một người viết hay như vậy khó lắm. Trải nghiệm nhiều tôi càng thẩm thấu những ca từ ông viết.
 Xuyên suốt cuốn sách bà luôn tự giễu mình là người “ít học”?
- Tôi học hành dở dang, vài năm trường ta vài năm trường tây. Trường học chẳng dạy tôi điều gì. Gia đình chẳng dạy tôi điều gì. Nên tôi tự dạy tôi năm 16 tuổi. Tôi đi hát vì thích hát, không bao giờ nghĩ sẽ trở thành ca sĩ.  Ngoài ý thích được hát tôi không biết mình phải làm gì. Tôi sống lang thang giữa đám bạn bè tốt bụng, nay đứa này cho bịch gạo mai đứa kia cho chai nước mắm. Tôi như một thằng con trai giữa đám bạn trai. Trịnh Công Sơn xuất hiện, thắp cho tôi một đôi cánh, xỏ vào chân tôi đôi hài bảy dặm. Ông tập nhạc cho tôi, hát cho tôi nghe. Từ Trịnh Công Sơn tôi đã thành danh. 
Tôi không thích gọi tôi là diva hay danh ca. Tôi thường nói với người dẫn chương trình rằng cứ gọi tôi là Khánh Ly, thế là đủ.
- “Đằng sau những nụ cười” là nỗi cô đơn?
- Cười dù sao vẫn hơn là khóc.  Nhưng nhiều khi cười mà nước mắt vẫn chảy ra. Qua từng trang viết tôi chia sẻ một phần cuộc đời của mình. Tôi thành thực ghi chép những điều mắt thấy tai nghe, những câu chuyện nhỏ, thường nhật mà một người phụ nữ bình thường… ít học như tôi đã và đang trải qua.
Người ca sĩ, ngay khi cất tiếng hát, định mệnh đã nằm sẵn ở đó, trong tiếng hát. Tiếng hát vui. Cuộc sống tràn trề hoan lạc. Tiếng hát buồn. Dù cho cố cười cũng không ngăn đươc tiếng thở dài không chờ đợi.
Một hôm tôi hỏi Sơn: "Sống trong đời sống mình cần phải có gì? Làm gì?" Sơn cười ngón tay dài khẽ đẩy cái gọng kính đang trễ xuống. Câu trả lời ngắn gọn: Cần có một tấm lòng. Tôi nhìn Sơn: "Một tấm lòng?". Ở giữa thế kỷ này, giữa thời gạo châu củi quế, giữa thời giá trị của một con người được đánh giá bởi áo quần, nhà cửa, vòng vàng, hột xoàn... Một tấm lòng để làm gì? Sơn nhìn tôi, ngón tay lại đẩy cao gọng kính. "Sống trong đời, ta luôn luôn phải sống với một tấm lòng, phải có một tấm lòng, dù không để làm gì cả, dù chỉ để... gió cuốn đi”. Tôi nhìn sững Sơn không nhớ bao lâu, nhưng chắc là lâu lắm. Cứ ngồi nhìn anh, nhìn vầng trán mênh mông, cúi xuống thật thấp, ngón tay gầy trên những sợi dây đàn. Chiều xuống lúc nào không hay, gió từ sông Hương thổi mạnh. Hình như trời muốn chuyển mưa. Hình như lòng tôi cũng đang chuyển động dữ dội. Một ánh sáng kỳ lạ nào đó vừa chiếu rọi vào cõi u tối, ngu muội. 
(Trích Cần có một tấm lòng)

 

Những thiếu thời lơ lửng


Bìa sách Những thiếu thời lơ lửng của tác giả Hạnh Nguyên

Trích đoạn
Cách đây rất nhiều năm, tôi được cho đi học. Bằng một lẽ nào đó, bố mẹ tôi thấy cần phải cho con mình đi học, để tuân theo những quy tắc thông thường trong đời sống xã hội, để làm một gia đình bình thường, có những đứa con bình thường được đến trường theo mong muốn của những bậc làm cha mẹ. 
Thế là tôi bắt đầu đi học, như rất nhiều đứa trẻ khác cùng trang lứa. Trường cấp một của tôi là ngôi trường danh giá nhất nhì trong thành phố lúc bấy giờ, không may, trường cấp hai và cấp ba của tôi cũng vậy. Kiểu như khi hàng xóm sang chơi nhà tôi vào ngày tết, sau khi lì xì chán chê họ hỏi, nào, thế cháu nhà đang học trường gì nhỉ và khi tôi nói cho họ nghe tên trường, một cách chậm chạp và ít khoa trương hết mức, họ sẽ ồ lên và, à, ra là trường đó, thế cháu hẳn phải học giỏi lắm. 
Suốt những năm đi học tôi đã đối mặt với điều này, chưa một lần tự hỏi vì sao chỉ nghe tên một sự vật sự việc gì đó mà người ta có thể quy chụp tính chất của nó và những người liên quan đến nó là một. Đó là một sự vội vàng đầy thiển cận. Tôi không phải một đứa trẻ học giỏi. Một lần cũng không và sẽ chẳng bao giờ là vậy.
Lên cấp hai, cuộc sống học tập của tôi bắt đầu xuất hiện những dấu vết trắc trở. Tôi phát hiện bản thân không thể nuốt nổi các môn tự nhiên và rằng chúng đang giết chết tôi từng ngày. Nhưng ngoài tôi ra, không ai biết điều đó. Tôi muốn nói là, cả thế giới đều biết tôi đầu hàng các môn tự nhiên nhưng không biết chúng đang giết chết tôi từng ngày. Điều đó rất quan trọng, không phải ai cũng biết. Lẽ thường tình, tôi lao vào học thêm. 
Tôi cũng lo lắng chứ, nhưng sao bằng bố mẹ tôi cho được. Tôi học, học và học như một cỗ máy có đầy rơm trong đầu và người ta nhồi nhét đủ thứ nào các món chất nổ, các công thức tính toán thời gian, các con số có những kí hiệu khốn khổ trên đầu và vâng, những thứ đó đã trở thành một công cụ tuyệt vời cho cuộc sống của tôi biết mấy. Tức là chúng chẳng làm gì cả.
Không biết có bao nhiêu đứa trẻ được cho đi học thêm từ hồi lớp một ở xung quanh tôi. Lần đầu tiên nghe chuyện này tôi nói, im đi, làm gì có chuyện đó. Ấy là sự thật. Tôi không hiểu người ta có thể đưa thứ gì mang tầm cỡ khó hiểu vào đầu một đứa trẻ sáu tuổi, thôi nào, chúng hãy còn nhỏ đến thế cơ mà.
Ở cái tuổi như vậy người ta cần làm những điều ngu ngốc như nghịch giun và lăn lê trên sàn nhà, nhổ hoa và đi tè lên nền đất trống, hay vui hơn một chút chúng có thể đánh những thằng bé cùng tuổi và túm tóc một vài đứa bé gái mà chúng thích. 
Đó mới là những công việc chính của một đứa sáu tuổi, không phải ngồi yên trên ghế trước mặt là tờ bài tập toán, hay tiếng anh, hay tiếng việt và chúng cầm bút trong tay chịu không hiểu thứ gì đang diễn ra trước mắt mình. Những con kiến nhỏ bò trên trang giấy, chúng không biến mất khi bọn trẻ nghiến nát bằng những ngón tay.
Nhưng thực sự thì, mọi thứ chỉ bắt đầu khi tôi lên cấp hai, sau đó là cấp ba. Tôi có thể nói trước điều này, tôi ít nhất trên dưới mười lần muốn đấm vào mặt một thầy cô giáo nào đó, ra khỏi lớp và đi làm ở trạm xăng. Xin mời, tôi là một tấm gương xấu cho bất kì ai muốn trở thành người tốt. Nhưng khoan, các vị có biết tôi không? 
Đấy, chưa gì đã lại chơi trò chơi theo một cách thiển cận rồi. Các vị cần phải tiếp xúc với gốc rễ của vấn đề, không thì cũng nên nghe cô ta trình bày về cuộc đời của cô ta theo trình tự, cho nó có lớp lang. Có cái này ở người lớn mà tôi thấy thật buồn cười, rằng tại sao các vị chẳng bao giờ nhận ra cần thay đổi. Các vị không bao giờ lắng nghe trọn vẹn con cái của mình. 
Ý tôi là, các vị nghe chúng nói, nhưng không bao giờ hiểu hết tất cả, các vị nghe đấy, nhưng không hiểu. Chúng đang nói gì đó và thậm chí chúng còn chưa kịp nói cho ngọn ngành thì các vị đã bắt đầu phản bác lại trong đầu mình rồi, những ông bố bà mẹ tâm lí hơn một chút thì đợi con nói xong mới bắt đầu sắp xếp lại các lí luận phản bác. Các vị hầu như đều phản bác.
Quay lại với việc đi học của tôi. Cấp hai là một thiên đường của những điều phức tạp, nhưng nó hãy còn là một thiên đường. Tôi lên cấp ba sau khi kết thúc lớp chín. Từ trước khi thi bố mẹ tôi đã xác định được ngôi trường cần phải vào, làm gì để đạt được nó và tất nhiên là sự hợp tác từ tôi. Nhưng hình như mục đích của hai bên không giống nhau. Bố mẹ muốn tôi vào trường tốt, một phần tốt cho tôi, còn lại tốt cho họ. Đó là chuyện đương nhiên, bố mẹ nào chẳng muốn có gì đó để tự hào về con mình. Ai cũng thế, tất cả mọi người.
Trong khi đó mục đích của tôi là vào cùng một trường với bạn bè mình, chưa kể đó là một trường tốt, được đánh giá cao và sau này tôi sẽ được trấn an bằng rất nhiều lời khen ngợi. Tôi đi học thêm trong tâm trạng phấn khởi, cứ vài bữa tôi cúp học một lần. Sau khi nhận kết quả đỗ, thực tình tôi không vui mừng cho lắm. Nó chỉ đến một cách hiển hiện và rõ ràng khi các cô dì chú bác họ hàng nội ngoại của tôi mừng tôi tiền, ít ra ngôi trường này đã được đóng một cái mác đặc biệt đến thế mà, cái mác của lòng dân.
Đến đây tôi muốn nói, những đứa trẻ mười sáu tuổi chưa thể quyết định được cuộc đời của chúng đâu. Bố mẹ chúng đóng một vai trò cực kì quan trọng trong đời chúng, tác động vào chúng, ảnh hưởng lên chúng. Chúng đi đâu, làm gì, tuổi mười sáu không thể nào quyết định được. Chúng chưa đủ khôn ngoan, chưa đủ chín chắn, chúng để mặc mọi thứ và chúng không biết phải làm sao cho đúng. Khi đó, bố mẹ chúng dắt chúng đi. Bố mẹ tôi đã dắt tôi vào cấp ba, một thế giới mới nơi tôi ngày ngày tìm mọi cách trốn chạy.
Tôi ghét đi học. Tôi nhận ra điều này năm tôi học lớp mười một. Khi đó tôi đã sa sút hết mức và không thể tệ hơn được nữa. Mọi chuyện quay cuồng và chúng tôi quay cuồng theo. Tôi, gia đình tôi, mối quan hệ của tôi xuống dốc với mọi người, trường học đè lên tôi, đổ sập dưới chân tôi. Tôi biết được rằng tôi chưa bao giờ thích đi học. Có rất nhiều lựa chọn trong cuộc đời mỗi người. Đến một lúc nào đó các lựa chọn sẽ đến tay tôi. Khi đó tôi được quyền làm chủ cuộc đời mình. Có những lựa chọn sai lầm, có những lựa chọn đúng đắn, nhưng làm thế nào tôi biết được. Phải làm thử thôi, làm tất cả chúng, nghĩ ra là làm. Tôi không muốn uổng phí mọi giây phút trong đời mình kể từ khi tôi nhận ra phải trân trọng nó nhiều hơn. Cuộc đời chúng ta ngắn hơn chúng ta tưởng, đến một lúc nào đó không biết được, nó sẽ vụt khỏi tay và biến mất đi. Phí phạm từng ấy năm trong đời để làm những việc không thích, tôi coi đó là một tội ác, là một mối nguy hàng đầu cho xã hội bởi khi đó chúng ta không bao giờ biết được những kẻ đang chán nản và đầy tội lỗi ấy sẽ làm gì. Chúng sẽ làm gì ư? Đơn giản lắm, chúng sẽ phá bỏ mọi khuôn phép và vận hành thế giới nhỏ bé của chúng theo một cách riêng, những đứa trẻ hãy còn quá nhỏ và say mê những trò chơi dại. Có nhiều gia đình để con họ đi học, nhìn chúng học bài, làm bài tập, được điểm tốt, thế là sướng. Tôi không tán thành việc đó. Họ không ở bên con mình ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu, khi con họ đột nhiên muốn buông xuôi và chúng mệt mỏi tới nỗi không muốn cố gắng nữa. Những đứa như vậy thường khép mình vào trong một cái vỏ kiên cố và vững vàng và chúng cố thủ trong đó không bao giờ ló ra. Tận sâu bên trong chúng tính toán những phương thức tàn bạo nhất cho cuộc sống của mình, có những đứa quyết định từ bỏ nó. Chúng chẳng làm gì cả, và từ bỏ nó.
Tôi chưa gặp những đứa trẻ cảm thấy chán nản với cuộc sống của mình. Tôi cần gì phải gặp. Bởi tôi là một minh chứng điển hình, đang hít thở và đang sống, tôi biết rõ cảm giác buồn chán bất lực đó như thế nào, tôi cũng biết những đứa trẻ như tôi đang phải đối mặt với mọi thứ ra sao. Tôi nghĩ mình biết. Có lẽ có rất nhiều những đứa trẻ như vậy, chúng không thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, khuôn khổ hiện tại và chúng muốn chạy thoát nhưng không thể. Khi chúng gây chuyện và bố mẹ chúng hỏi, tại sao con không tâm sự với chúng ta khi con bế tắc, trời ạ chúng phải trả lời thế nào đây?
Bố mẹ, các vị đã không ở bên con các vị khi chúng cần, vậy thì đừng bao giờ đòi hỏi chúng phải kể cho các vị nghe hôm nay chúng thấy thế nào, chúng mệt ra sao và chúng muốn được nghỉ một buổi học ở trường. Chúng sẽ không bao giờ nói bởi ngay từ đầu chúng đã không được phép nói ra rồi.
Con cái lớn lên bằng nỗi sợ. Nỗi sợ bị đánh, bị mắng, bị chửi rủa, có những đứa học cách sống chung với nó và ổn, có những đứa cũng học cách sống chung với nó và bị tổn thương. Những đứa ổn sẽ sống theo cách riêng của chúng và âm thầm không để ai biết, những đứa không ổn sẽ kiệt quệ từng ngày và kết quả chúng sẽ bỏ cuộc, rất sớm thôi. Số lượng trẻ vị thành niên tự sát không ít. Ta quy kết cho căn bệnh trầm cảm. Vậy nguyên nhân của căn bệnh trầm cảm là gì? Tôi nói, đó là những áp lực trong cuộc sống.
Thế giới này không tạo ra áp lực. Con người mới là kẻ làm điều đó. Tôi đã từng mơ đến một thế giới nơi chúng ta sống bình đẳng với nhau, được làm những điều chúng ta muốn, làm những thứ chúng ta thấy mình cần phải, nơi con người sống với nhau bằng lòng tốt và hòa bình, và những bậc người lớn hiểu con cái của họ hơn.
Trong tôi có một phần luôn tin rằng tội ác của con người tất thảy đều bắt nguồn từ giáo dục. Những đứa trẻ sinh ra đều mang một lòng tốt nguyên thủy. Bố mẹ chúng là người điều chỉnh và định hình cho lòng tốt ấy. Giả sử có một đứa sinh ra với tố chất sát nhân trong đầu, bố mẹ chúng sẽ là người bật công tắc khởi động nó lên, hoặc họ sẽ tắt nó đi vĩnh viễn. Nhân cách một đứa trẻ không phụ thuộc vào những gì người ta dạy chúng ở trường, ở trường người ta không dạy chúng tình yêu. Người ta dạy chúng làm thế nào để nổi trội hơn đứa khác và công khai đứa nào dở hơn đứa nào hay hơn.
Trường học tạo ra các tầng lớp, không đâu xa, chính là trường học. Không có tiền thì không được đến trường, không có kiến thức thì không được đến trường, không có nhân cách thì không được đến trường. Ai nói trường học là nơi đào tạo các chủ nhân tương lai của đất nước thì tôi sẽ cười vào mặt họ. Các chủ nhân tương lai của đất nước lúc này đang tán phét với nhau và làm bài tập trong nỗi hân hoan hơn người của chúng. Chúng không được dạy làm thế nào để đưa đất nước lên một tầm cao hơn, khiến người dân tự hào về nòi giống của mình hơn, chúng chỉ được dạy làm thế nào để kiếm được nhiều tiền nhất và xây được nhà to nhất. Chủ nhân tương lai của đất nước, tôi tin, là những đứa trẻ có những suy nghĩ nghiêm túc về việc này từ khi chúng nhận thức được mọi chuyện.
Khi tôi nói quan điểm của tôi với người khác, chúng tôi bắt đầu tranh cãi nhau. Họ: không đến trường thì làm sao có kiến thức? Tôi: nếu anh cần kiến thức tự anh sẽ tìm cách có được nó thôi. Họ: không đến trường thì làm sao vào làm cho các công ty lớn, làm sao có bằng đại học? Tôi: yên tâm đi, các công ty của anh sẽ cần đến anh nếu anh phù hợp, nếu anh yêu thích một công việc nào đó và dành nhiều thời gian cho nó, còn bằng đại học ư, anh cần nó để làm gì, để vào một công ty tư nhân lương bốn triệu một tháng và gặp được tình yêu của đời anh à? Họ: không có học vấn thì sẽ chẳng có gì hết. Tôi: anh có sức khỏe, anh có bộ não, cái cần nhất là liệu anh có khả năng học tập và không bị phụ thuộc hay không. Họ: vậy thì trước giờ đi học là một chuyện vô bổ chăng? Tôi: không, nó không vô bổ, nó chỉ mất thời gian và ngày càng sai hướng. Họ: vậy thì nói xem thế nào mới là đúng đây? Tôi: khi con anh nói với anh rằng nó thích đi học, và sáng nào nó cũng nói thế, khi đó trường học mới là nơi đúng đắn cho con anh. Đã bao giờ nó khẳng định với anh thế chưa, rằng nó thích đi học ấy? Họ: thật là thiếu suy nghĩ, không đi học thì cô sẽ sống bằng gì đây? Khả năng nói phét à? Tôi: sống bằng niềm đam mê của tôi. Tôi làm công việc mình thích, tôi làm chủ đời mình, còn anh, anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại không, hay vì anh đang phải làm một công việc tẻ ngắt nên anh luôn muốn có rất nhiều thứ trong đời? Tôi nói anh nghe điều này, một tấm bằng không nói lên giá trị của anh, bởi ai cũng có bằng, hiểu không? Nếu anh bất tài, với một tấm bằng anh sẽ đủ nuôi sống mình theo cách tằn tiện nhất, nhưng anh có tài và không có cái bằng nào cả, anh sẽ sống bằng sự ngưỡng vọng của người khác và chính sức lực của mình. Tùy thuộc vào anh. Họ: vậy tôi phải làm gì đây? Tôi: nằm xuống, nghĩ xem tiếp theo anh muốn làm gì. Đừng hỏi tôi.
Có người sẽ nói, chạy theo ham muốn là con đường nhanh nhất để xuống dốc. Tôi trả lời, chạy theo những ham muốn của anh và duy trì nó, anh sẽ được lên thiên đường. Cái khó trong việc làm theo mong muốn của bản thân là không bao giờ tin vào những mong muốn ấy. Các vị luôn đắn đo và quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Chính vì thế, các vị luôn thất bại theo ý họ.
Tôi không thích đi học. Bởi trường học không đem lại cho tôi cái gì, ít ra là những cái người khác tin là họ nhận được. Tôi không có niềm vui, không có đam mê, tất cả là nghĩa vụ, là một áp lực. Và tôi biết tôi không phải người duy nhất. Đã đến lúc những đứa trẻ được nói rồi.
 

Ngày chủ nhật - Đỗ Trung Quân


Ngày chủ nhật
Vì sao ta phải ra đường?
-Vì ở nhà nhàm chán
Vì sao ta trở về nhà
-Vì ngoài đường nhàm chán!
Vì sao ta chui vào những nơi xa hoa lộng lẫy?
- Vì ở đấy ta thấy mình quan trọng
Vì sao ta bỏ về từ những nơi thấy mình quan trọng?
- Vì ở đấy ta thấy mình cũng lố bịch chẳng kém ai
Vì sao ta dễ tin thế giới ảo?
- Vì thế giới ảo có vẻ tử tế hơn đời thật.
Vì sao đời thật kém tử tế?
- Vì đời thật "có vẻ" rất đạo đức!
Vì sao hôm nay anh bạn hỏi lung tung thế?
- Vì hôm nay như mọi hôm cứ phải hỏi.
Hỏi thì giải quyết được gì?
- Giải quyết được cái sự buồn
Giải quyết thế nào?
- Buồn vào hồn không tên/thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời...
Rồi sao?
-Éo sao cả, thấy vui.
Vui thế nào?
- Vui thấy mẹ!
Thật không?
- Thật như những điều dối trá như thật!
Dek hỏi nữa - đồi dở hơi!
Không hỏi thì thôi!
Còn cuộc đời ta cứ vui!
Vui sao?
Vui? Sao nước mắt lại trào?











 

Nhà thơ - nhà báo Lê Minh Quốc: “Mỗi lần yêu là mỗi lần suýt chết…”


Năm ba mươi tuổi lần đầu tiên trong đời
    đặt bút ký vào đơn ly dị
    tôi đã bắn vào sọ tôi
    bằng chữ ký
    thôi nhé em từ đây phiền lụy
    sẽ chia đôi trên hai nẻo đường dài
    thôi nhé em đem theo một nửa
    trong tâm linh yêu quý một hình hài
    chia đôi nhé những giận hờn trong trẻo
    em mang đi ly biệt phía chân trời
    gió điên cuồng thổi qua trí nhớ
    những nỗi đau êm ái của một thời
    chia đôi hết - tôi mang theo chữ ký
    như dao chém trong đời
    một vết sẹo từ đây vĩnh viễn
    ám ảnh tôi như máu thịt con người…”
    Nhà thơ - nhà báo Lê Minh Quốc đã viết những câu thơ như vậy khi cuộc hôn nhân đầu tiên của anh tan vỡ.

    * PV: Trải qua mấy lần đổ vỡ hôn nhân, anh nghĩ đó là sự không may của số phận hay là lỗi tại mình?
    Nhà thơ - nhà báo Lê Minh Quốc: Trong tình yêu cũng như hôn nhân, người ta đến với nhau là duyên nợ, là số phận. Khi tan vỡ, người ta lại thường đổ lỗi cho nhau. Tôi nghĩ, khi chia tay, phụ nữ đều có lý do của họ. Vì vậy, đàn ông nên tự hỏi chính mình về sự đổ vỡ đó.
    * Khi tự hỏi chính mình, câu trả lời anh tìm thấy là gì?
    - Tôi đã nghiệm ra một điều: trong tình yêu, tôi là người tình tuyệt vời, nhưng trong đời sống hôn nhân, tôi lại là kẻ thất bại; bởi vì tôi thiếu nhiều tố chất cần thiết để gầy dựng cuộc sống gia đình.
    * Nghiệm ra điều đó, anh có hối tiếc và tự trách mình?
    - Những năm tháng dưới 40 tuổi, tôi thường đau đáu tự dằn vặt và muốn thay đổi tính cách, nhưng khi đã qua ngưỡng 50 tuổi thì tôi lại thấy sự việc nhẹ nhàng. Tôi chiêm nghiệm sự có - không ở cuộc đời này như hai câu thơ của thiền sư Vạn Hạnh: “Có thì có tự mảy may/Không thì cả thế gian này cũng không”.
    * Mối tình nào và cuộc hôn nhân nào để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong anh?
    - Cuộc hôn nhân để lại dấu ấn sâu đậm nhất là cuộc hôn nhân đầu tiên. Lúc đó tôi và cô ấy còn rất trẻ, là sinh viên mới ra trường, tình yêu của chúng tôi trong sáng, ngây thơ và rất đẹp. Cái đẹp đó vẫn còn mãi dù hôn nhân nhanh chóng đổ vỡ do chúng tôi thiếu kinh nghiệm, không biết cách giải quyết những mâu thuẫn… Cuộc tình sâu đậm nhất là cuộc tình hiện tại. Với tôi, đây cũng là “mối tình đầu”, vì tôi và người ấy đã sống trọn vẹn với ý nghĩa thiêng liêng nhất và trần tục nhất của tình yêu.
    * Anh yêu nhiều như vậy mà đến nay đã 55 tuổi vẫn độc thân. Nên lý giải điều này thế nào?
    - Hãy để những người đàn bà đã đi qua đời tôi trả lời thì sẽ chính xác hơn.
    * Hiện nay anh không muốn cưới vợ để được tự do yêu, hay anh chưa yêu ai sâu nặng đến mức cần phải cưới?
    - Thời còn trẻ, hễ yêu là tôi muốn sở hữu, muốn đám cưới. Đến tuổi này, tôi lại nghĩ khác: khi yêu nhau, sự ràng buộc về pháp lý không cần thiết. Có biết bao đôi vợ chồng ràng buộc nhau bằng đủ thứ pháp lý, con cái, tài sản… nhưng vẫn đồng sàng dị mộng. Bây giờ, với tôi, điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là sự chia sẻ buồn vui, quan tâm chăm sóc nhau…
    * Một ngày của anh chàng độc thân Lê Minh Quốc thường diễn ra như thế nào?
    - Ngoài thời gian dành để viết đã trở thành thói quen bất di bất dịch, thời gian còn lại tôi đọc sách hoặc la cà bạn bè, hoặc cùng người yêu ngồi quán cà phê…
    * Anh thường nghĩ gì mỗi khi chiều về phải một mình lui cui tự nấu ăn? Có thấy chạnh lòng?
    - Không chỉ tự mình đi chợ, nấu ăn mà tôi còn giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… Tôi chưa bao giờ có cảm giác “tủi thân” hay “chạnh lòng” của người đàn ông độc thân khi làm những công việc mà lẽ ra phải có người phụ nữ gánh vác. Những lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản đó là khoảnh khắc tất yếu đời thường. Sau đó, tôi lại trở về với nhịp điệu hào hứng quen thuộc của riêng mình.
    * Công bằng mà nói, anh làm khổ phụ nữ hay phụ nữ làm khổ anh?
    - Cả hai làm khổ nhau. Tôi làm khổ phụ nữ vì thời trẻ trong tình yêu tôi tham lam không biết điểm dừng; dù đã có người yêu nhưng gặp bất kỳ người phụ nữ nào tôi cũng có thể yêu mãnh liệt như yêu lần đầu. Do đó, nhiều phụ nữ đau khổ khi gặp người tình lăng nhăng như tôi… Ngược lại, phụ nữ cũng làm khổ tôi vô cùng. Có những lúc tôi yêu mãnh liệt, yêu tận cùng, yêu đến mức tôi nghĩ mình không thể sống thiếu họ, yêu và muốn ký hợp đồng chung thân. Ngay lúc ấy thì họ lại đột ngột bỏ tôi mà đi vì nhiều lý do, khiến có lúc tôi muốn gào lên như mấy câu thơ: “Xin hãy thương tôi một ngày kia khép mắt/Trong con ngươi còn giữ bóng hình em”, “Mỗi lần yêu là mỗi lần suýt chết/Tại sao tôi phải chịu đựng quá nhiều?”.
    * Có thể thấy, ở thời điểm này, quan điểm và thái độ của anh trong tình yêu đã khác nhiều so với thời còn trẻ…
    - Thời còn trẻ, nếu yêu một người mà không đến được với người đó, tôi có cảm giác mình có thể chết được, vì thiếu người ấy cuộc sống thật vô nghĩa… Đến tuổi này, nếu rơi vào tình trạng như vậy, tôi sẽ bình tĩnh, nhẹ nhàng, không đớn đau như ngày xưa mà đủ bản lĩnh để tiếp nhận. Bởi vì, tôi ý thức cái gì của mình thì chắc chắn của mình, còn nếu không thì mọi sự níu kéo đều vô nghĩa.
     
    * Tính cách nào của anh khiến phụ nữ yêu thích nhất hoặc thất vọng nhất?
    - Tôi là người yêu thật lòng và hồn nhiên, không khoác bất kỳ mặt nạ nào. Trong tình yêu, đó là những điểm mạnh, hấp dẫn phụ nữ, khiến phụ nữ tin cậy. Nhưng, bước vào hôn nhân thì hình như chúng lại trở thành những điểm yếu. Trong hôn nhân, phụ nữ đòi hỏi ở người đàn ông không chỉ có thế mà còn nhiều yếu tố khác như: sự tinh tế, chiều chuộng, nịnh đầm… và quan trọng là phải biết người phụ nữ muốn gì trước khi họ nói ra. Tôi lại kém ở những điểm đó.
    * Anh có hay dùng thơ để tỏ tình?
    - Đó là điều bình thường. Tuy nhiên, thơ chỉ mang lại hiệu quả ban đầu, sau đó tình yêu cần được chứng thực bằng nhiều điều khác chứ không phải chỉ bằng những câu vần du dương.
    * Khi anh đau khổ vì tình yêu, liệu thơ có an ủi được anh?
    - Lúc ấy, tôi làm rất nhiều thơ. Thơ là sự cứu rỗi. Những khi tôi hạnh phúc, hình như thơ lẩn tránh tôi.
    * Người phụ nữ nào hiện diện nhiều nhất trong thơ anh?
    - Tôi chưa có sự “cân - đong - đo - đếm” về điều này. Tuy nhiên, hiện nay tôi đã chuẩn bị xong một tập thơ viết riêng cho người phụ nữ của mối tình hiện tại mà tôi gọi là “mối tình đầu”.
    * “…Tôi đang mơ một mái gia đình/Từng đêm không chớp biển mưa nguồn/Được ăn một mâm nằm chung một gối/Được thấy cuộc đời mỗi ngày một mới…” - anh đã từng viết những câu thơ như vậy. Bây giờ anh mơ những gì?
    - Đã qua thời để mơ. Tôi đang sống từng ngày và hài lòng từng ngày với những gì tôi có. Nhưng biết đâu một ngày nào đó, bất chợt một trận gió ái tình khốc liệt lại ập đến, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…
    * Cám ơn anh.
    Diễm Chi (thực hiện)
    Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh
     

    TS Nguyễn Thụy Anh: 'Các em nhỏ không thờ ơ với sách'

    Tiến sĩ Giáo dục Nguyễn Thụy Anh

    -  Các nhà xuất bản liên tục giới thiệu nhiều thể loại sách cho thiếu nhi, in mới và tái bản, thế nhưng nhiều phụ huynh và dư luận xã hội lại phàn nàn là các em ngày càng thờ ơ với việc đọc sách. Chị nghĩ thế nào về mâu thuẫn này?
    - Tôi nhìn thấy nỗ lực của các nhà xuất bản trong việc này: cố gắng có thêm nhiều ấn phẩm hay, thú vị, hợp ý các độc giả nhỏ tuổi để những bạn đang thờ ơ không còn thờ ơ nữa. Thực ra, tôi cho rằng các em không thật sự thờ ơ với sách mà đơn giản là đang có nhiều điều cản trở việc sách và các em được tự do, hồ hởi đến với nhau. Chẳng hạn, chọn sách nào phù hợp với các em, đề tài nào em quan tâm, có thời gian nào dành riêng cho việc đọc không trong cả một ngày lúc nào cũng học và học?
    Trong thời đại của truyền thông nghe nhìn, sẽ không hợp lý khi bắt trẻ em phải luôn luôn chú tâm vào sách. Người lớn cũng không thể vì chỉ nhìn thấy các em xem ti vi, chơi điện tử hay dùng máy tính mà nghĩ rằng các con đã thờ ơ với sách. Trẻ em vẫn thích sách, nhưng chúng ta phải chấp nhận rằng sách chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của trẻ. Làm thế nào để phần nhỏ đó không mất đi, trở nên thú vị hơn, đó là lúc cần sự góp sức của người lớn. 
     Câu lạc bộ Đọc sách cùng con ngay từ ngày đầu mở ra đã có khoảng 200 gia đình đăng ký. Điều đó cho thấy rằng bố mẹ rất quan tâm đến việc đọc sách của con. Trong 5 năm vừa qua chúng tôi đã tạo được một cộng đồng đọc sách. Đọc sách là hoạt động cá nhân, nhưng ban đầu để có niềm đam mê phải hình thành cộng đồng đọc sách để kích thích lẫn nhau. Chúng tôi thu nhỏ từng nhóm lại với nhau. Làm sao lôi cuốn các bạn, kích thích các bạn. Làm sao chỉ bằng 1, 2 câu thôi có thể kích thích sự tò mò của các bạn. Vấn đề của chúng ta hiện nay là làm sao giới thiệu được những cuốn sách hay đến cho những đứa trẻ. Sách hay mang đến nhưng các em thờ ơ  thì phải có cách "gợi".

    - Lứa tuổi 10 -15 có tác giả Nguyễn Nhật Ánh; lứa tuổi 5-10 tuổi có tác giả nào? Chị có cho rằng văn học trong nước đang thiếu những tác phẩm hấp dẫn cho các em tuổi 5-10 ?
    - Tôi không cho rằng văn học trong nước đang thiếu những tác phẩm hấp dẫn cho lứa tuổi 5-10, chỉ có điều những tác giả gần đây chưa tạo được một vệt tác phẩm khiến ... "xôn xao" truyền thông - dù sao bây giờ cũng là thời đại của truyền thông và chúng ta đánh giá hiệu quả các tác phẩm cũng thông qua các kênh truyền thông là chính. Theo quan sát của tôi, các bạn nhỏ tương đối quan tâm đến các câu chuyện của nhà văn Trần Đức Tiến, Đỗ Bích Thuý, Phong Điệp, Nguyễn Đình Tú, Võ Thu Hương, Thân Phương Thu, Nguyễn Thị Việt Nga... Tuy nhiên, để trở thành một tác giả chiếm trọn tình cảm của các em hẳn không đơn giản và điều này sẽ được chứng minh qua thời gian. Một điều quan trọng nữa là kênh đưa sách đến với độc giả, làm sao chính việc đọc của lớp độc giả mới có thể quay lại kích thích được các tác giả trong nước. Điều này càng khó khi tồn tại một sự "cạnh tranh" khốc liệt các thể loại sách trên thị trường, trong đó có sách nước ngoài với minh họa rất đẹp và nội dung phong phú được chuyển ngữ.

    Bộ sách gồm bốn cuốn kể chuyện cho bé bằng thơ Nhim nhỉm nhìm nhim, Mẹ Hổ dịu dàng, Ngày xưa, ngày nay, ngày sau... và Vui cùng tiếng Việt cho thấy trong chị luôn có một đứa trẻ thơ hồn nhiên. Con người chị như thế hay đó là chủ ý của chị khi viết cho bạn đọc nhí?
    - Trong bất kỳ người lớn nào cũng có một đứa trẻ, chỉ trong những bối cảnh nhất định thì đứa trẻ đó "lộ diện". Người thường chơi với trẻ, yêu trẻ hoặc viết cho trẻ thì đứa trẻ trong mình luôn có điều kiện được lên tiếng, reo vui, đưa chính tác giả trở lại tuổi thơ. Điều này nằm ngoài ý thức của người viết. Chỉ có thể chia sẻ, thấu hiểu bọn trẻ chứ không thể... giả vờ là trẻ nhỏ được.

    -  Chị có chia sẻ gì với những bà mẹ có con không chịu đọc sách hoặc chỉ hứng thú đọc những cuốn truyện tranh?
    Một trong những điều cần nhất mà các mẹ cần phải nhớ là ... quyền được không thích cái này hay quyền được thích cái kia ở một con người nói chung và ở một đứa trẻ nói riêng. Chúng ta chỉ có thể lôi cuốn trẻ bằng cách này hay cách khác (mà việc đầu tiên có thể làm là chính đam mê đọc sách từ bố mẹ, ông bà...), chứ không thể thay đổi tình thế bằng cách phê phán, kêu ca, cấm đoán hoặc tệ hơn là áp đặt và ép buộc. Nhiều bậc phụ huynh ngày nay cho rằng, đọc truyện tranh, nhất là truyện tranh nước ngoài hoặc những ấn phẩm trình bày một cách kỳ lạ thì... không phải là đọc sách! Đó là một quan niệm có đôi chút cực đoan. Truyện tranh với trẻ con theo đúng nhu cầu lứa tuổi rất có lợi cho trẻ, đương nhiên cần lựa chọn nội dung vui nhộn, trong sáng . Có rất nhiều bộ truyện tranh hấp dẫn các em ở hình ảnh sắc sảo, hài hước, nội dung kích thích được tưởng tượng, bay bổng. Tính giáo dục của sách không nhất thiết nằm ở các cốt truyện có tính giáo huấn, cái này đúng cái kia sai mà thông điệp về giá trị sống, về bài học nhân văn, mỹ học..v..v.. đôi khi đến với các em rất nhẹ nhõm, hóm hỉnh.


    Phan Thúy Hà ( Thực hiện)


     

    Câu chuyện đẹp viết lên từ nỗi buồn


    Bây giờ Trình Tuấn là cái tên quen thuộc với nhiều người, và quá thân thiết với những bà mẹ đang nuôi con nhỏ. Ngược trở về ba năm trước, dù trí tưởng tượng phong phú tới mấy, anh cũng không hình dung nổi có ngày mình là “chuyên gia sữa mẹ”.
    Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ
    Một người đàn ông sẽ xoay xở thế nào với đứa con mới mười ngày tuổi khi không có vợ ở bên cạnh nữa? Mỗi lần nghĩ đến anh tôi lại đặt câu hỏi đó. Và, nếu không đọc cuốn tự truyện “Ba muốn nuôi con bằng sữa mẹ” anh viết tôi không thể nào tin được anh đã vượt qua cơn hoạn nạn một cách bình tĩnh, trọn vẹn như thế. Trong căn phòng trọ chật chội, thiếu thốn đủ thứ, một người đàn ông mặc áo may ô, quần đùi đêm đêm hát ru con trong nỗi cô quạnh, trong nỗi day dứt nhớ thương người vợ xấu số đường đột ra đi khi vừa mới cảm nhận được hạnh phúc làm mẹ. Anh giặt tã cho con, chạy xe hai mươi cây số trong đêm mưa gió xin cho con môt cữ sữa, vỗ về con đi vào giấc ngủ… anh vẫn làm mọi việc và trong đầu không khi nào vơi nghĩ về vợ.
    Ủn – tên gọi thân mật ở nhà của con gái anh – nay gần ba tuổi. Bé bụ bẫm, nhanh nhẹn, có biểu hiện của đứa trẻ tự lập sớm. Bé đã lớn lên bằng dòng sữa của không biết bao nhiêu bà mẹ. Những dòng sữa mẹ ngọt lành cho con là phương thuốc nhiệm mầu kéo Trình Tuấn ra khỏi nỗi hoang mang. Anh biết mình phải sống không chỉ có trách nhiệm với con mà phải với cả bản thân mình, với tấm lòng yêu thương của những người mẹ sẵn sàng chia sẻ từng giọt sữa cho con.
    Facebook “Ngân hàng sữa mẹ” anh lập ra bây giờ đã có gần 15 nghìn thành viên. Anh thấy hạnh phúc vì giờ đây văn hóa chia sẻ sữa mẹ đã lan rộng và nhận thức về sữa mẹ cũng được cải thiện. Những ngày đi xin sữa cho con thấy có những người khao khát cho con được bú sữa mẹ nhưng không biết kiếm ở đâu, và có những người vẫn chưa nhận thức được giá trị của sữa mẹ. Từ đó anh có quyết định xây dựng một mạng lưới chia sẻ (miễn phí) giữa các mẹ thiếu sữa và các mẹ nhiều sữa; bên cạnh đó là  bài viết, bài dịch về giá trị của sữa mẹ, phát hiện mới nhất về sữa mẹ, cách trữ sữa trong tủ lạnh và những chia sẻ về hoạt động cho tặng sữa.
    Để kết nối yêu thương giữa các bà mẹ tới những đứa con không phải của mình và nâng cao nhận thức nuôi con bằng sữa mẹ, đầu tháng 8/2014 trên chiếc xe máy anh đã đi từ đầu tới cuối đất nước để tham gia các hoạt động hiến sữa nhân đạo, trao đổi kiến thức và cho con bú tập thể. Trên hành trình sữa xuyên Việt anh đã gặp không ít người cùng cảnh ngộ gà trống nuôi con xin sữa như mình. Câu chuyện của những người đàn ông đó đã giúp ta ngộ ra rằng nuôi con cũng là bản năng của người bố.
    Dạy con những ước mơ không sáo rỗng
    10 tuổi Trình Tuấn đã biết làm các loại diều, từ diều vuông, diều trăng, diều phượng, diều quạ cho tới diều máy bay. Ước mơ của cậu bé nghịch ngợm ở làng quê nghèo Đô Lương ( Nghệ An) là sẽ làm được một con diều không dây và bay cùng nó để nhìn được xóm làng từ trên cao. Lớn hơn một chút cậu học trò trường huyện bị cuốn hút vào việc chế tạo những đồ chơi khoa học mà cậu thấy qua sách báo, tivi.  Đam mê chế tạo kết hợp với giấc mơ bay cùng diều, cậu ước mơ chế tạo được chiếc ô tô không bánh có thể bay là là trên mặt đất, bay trên không trung và lặn dưới mặt nước như tàu ngầm.
    Những ước mơ đó đã dẫn cậu đi vào con đường công nghệ. Năm lớp 11, lần đầu tiên bỏ học một tuần đi ra Hà Nội tham dự cuộc thi robot dành cho tuổi học trò. Cuộc thi đấu thất bại nhưng giúp cho cậu bài học quý giá đưa đến sự chiến thắng sau này. Vẫn say sưa nghiên cứu và tràn đầy động lực Trình Tuấn thi vào trường Đại học Bách khoa Thành phố Hồ Chí Minh – nơi có đội tuyển năm trước vừa vô địch Robotcon. Vài năm sau anh đã thực hiện được  giấc mơ cùng đồng đội đem về Việt Nam chức vô địch Robotcon châu Á – Thái Bình Dương 2006.
    Với Trình Tuấn, thành công là được sống với đam mê, dám hiện thực hóa ước mơ; thành công không hẳn là một cái kết, một cái đích nào đó ta nhắm tới mà quan trọng là luôn giữ được lửa trên con đường tới đích. Anh nói: “Ước mơ là mục đích sống. Tôi sợ nhất  một sáng ngủ dậy và không biết mình sẽ làm gì. Đáng tiếc cho những người có ước mơ nhưng không dám theo đuổi. Tôi không muốn dạy con những ước mơ sáo rỗng như thế”.
    BabyMe
    BabyMe hình thành từ cuộc thi Ý tưởng khởi nghiệp 2014, được Unicef trao giải thưởng phát triển vì có giá trị và ý nghĩa với cộng đồng. Tháng 9/2014, babyMe giành chiến thắng tại cuộc thi Demo Day 2014 và được tham dự Hội nghị Khởi nghiệp thế giới tại Hàn Quốc.  Đó là ứng dụng dành cho các bà mẹ mang thai và nuôi con nhỏ, giúp giải đáp thắc mắc trong hành trình 1.000 ngày đầu tiên của bé. Nội dung giải đáp babyMe sử dụng đều được lấy từ cá tài liệu của Tổ chức Y tế thế giới, Unicef và các bác sĩ, chuyên gia uy tín trong các lĩnh vực liên quan. Sau hai tháng ra mắt ứng dụng babyMe trên iOS đã thu hút hơn 13.000 người dùng với hơn 1000 lượt truy cập mỗi ngày.
     “Cho đến nay tôi vẫn chưa có dự án nào thực sự thành công, kể cả babyMe hiện tại. Nhưng tôi luôn tin vào điều mình theo đuổi và dành hết mọi nhiệt huyết đam mê cho nó. Tôi mơ babyMe sẽ trở thành ứng dụng hàng đầu về sức khỏe dành cho bà mẹ trẻ em – babyMe sẽ cùng các bậc cha mẹ nuôi dưỡng sự phát triển tự nhiên của trẻ”- người bố đơn thân chia sẻ.



    Viết để giải tỏa năng lượng tiêu cực

    Cuốn sách được anh  bắt đầu như thế nào?
    Sau khi vợ mất tôi dự định viết một cuốn sách về tình yêu, về Sài Gòn. Muốn vậy nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ trước máy tính mà không ra một chữ  nào bởi kỷ niềm ùa về, cảm xúc chiếm đầy tâm trí. Nhìn vào màn hình vẫn trống trơn tôi ước giá như có một cỗ máy có thể viết ra được những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
     Rồi loay hoay với Ủn ( Ủn – tên gọi thân mật ở nhà của con gái), khi công việc khi đi xin sữa nên tôi chẳng còn nhớ tới dự định viết sách. Cho tới khi tôi gặp một người, người  đó đã giúp tôi nhận thấy mình còn có thể yêu thêm lần nữa. Chuyện rồi cũng kết thúc trong lặng lẽ nhưng đủ để tôi ngộ ra thế nào là tình yêu đích thực và đó như một giọt nước vừa đủ để làm tràn cảm xúc thôi thúc tôi viết. Những chuyện trải qua, những người tôi gặp đều quá ư đặc biệt nên tôi muốn viết để giữ lại, như một cách thể hiện sự biết ơn với cuộc đời.
    Thời gian không có nhiều nên tôi lên kế hoạch mỗi tuần viết một bài trên blog, dần dần tập hợp in sách. Tình cờ biên tập viên Nhà sách Nhã Nam gọi điện đề nghị tôi hợp tác xuất bản sách. Tôi đồng ý nhưng cho biết hạn chế về mặt thời gian của mình hiện tại. Sau đó chúng tôi trao đổi và thống nhất sẽ làm việc chung để cuốn sách có thể sớm ra mắt bạn đọc.
    Viết cũng là một sở thích và năng khiếu của anh?
    Viết  không phải là sở thích của tôi. Tôi chỉ viết khi cần giải tỏa cảm xúc, giải tỏa những điều chất chứa trong lòng. Nói cách khác là tôi thường viết để giải tỏa năng lượng tiêu cực trong người mình. Như tôi có chia sẻ trong cuốn sách, sự phát triển tình cảm của tôi không bình thường nên tôi khó nói, khó chia sẻ với người khác. Thường là  tâm sự bị dồn lại trong lòng đến khi chịu không nổi thì phải viết ra.
    Năng khiếu viết tôi nghĩ mình cũng có một chút. Cách tư duy và giọng văn của tôi hơi lạ nên hồi đi học nếu đúng gu cô giáo thì văn được điểm cao, còn không thì toàn điểm vớt vát trung bình. Bởi tôi cực kỳ ghét sự rập khuôn, khi hứng lên tôi làm thơ trong đề bài viết văn.
    Chép bài cho bạn để trả nợ những món đồ mượn trước đó; mê máy tính tới mức viết môt bức thư thảm thiết cho công ty máy tính xin máy tính; sợ bố đánh vì trốn đi chơi điện tử nên bỏ nhà ra đi, thiết kế cả một bộ sưu tâp diều; bối rối trong thể hiện tình cảm khi đứng giữa mẹ và bà nội… Ký ức tuổi thơ - chiếm một phần đáng kể trong cuốn sách - cắt nghĩa cho phần nào con người của anh hôm nay?
    Tôi sinh ra ở một vùng đất rất đặc biệt, là đất của nước Việt Thường – quốc gia cổ đại trước thời Hùng Vương 500 năm. Tôi được nuôi dưỡng trong văn hóa, ngôn ngữ gần như được giữ nguyên vẹn của người Việt cổ. Tuổi thơ ở quê thì thời nào cũng nhiều thiếu thốn. Nhưng chính sự thiếu thốn đó kích thích chúng tôi nghĩ ra những trò chơi thú vị. Tuổi thơ của thế hệ 8x đã có sự sự cám dỗ từ trò chơi điện tử nhưng chưa đáng kể, chúng tôi vẫn là những đứa trẻ lam lũ ruộng đồng nuôi nhiều mơ ước. Tất cả những điều đó làm nên con người tôi hôm nay: gàn dở nhưng tâm hồn bay bổng, giàu tình cảm nhưng vụng về trong việc chia sẻ.

    Làm bố không được phép thất bại

    “Làm bố” và sáng tạo robot anh thấy có gì tương đồng không?
    Làm bố là một hành trình khám phá và học hỏi không ngừng.  Đó là một việc không dễ nhưng lại rất dễ.  Khi được hỏi về bí quyết nuôi con tôi chỉ có một câu để chia sẻ  là: Thuận tự nhiên, nhìn vào tự nhiên hiểu nguyên lý và bản chất vấn để để áp dụng cho việc nuôi dạy con. Ví dụ trong tự nhiên không loài có vú nào nuôi con bằng sữa bột, không có loài nào ép con ăn như tra tấn, chỉ có loài người thích làm trái tự nhiên thôi. Sáng tạo robot cũng vậy, cần nắm rõ nguyên lý hoạt động và vận hành rồi đem vào ứng dụng và thiết kế cho những yêu cầu cụ thể. Dù không phải là việc dễ dàng nhưng ít ra việc sáng tạo robot cũng được phép thất bại và thử nghiệm cho tới khi thành công, còn làm bố thì không được phép thất bại.
    Điều lớn nhất mà tôi nhận được từ cuộc thi Robocon không phải là vinh quang từ danh hiệu vô định mà là sức chịu đựng và bản lĩnh. “Làm cha” tôi thấy sức chịu đựng, sự kiên trì và bản lĩnh yêu cầu cao hơn nhiều để có thể làm những điều tốt nhất cho con mình.
    Khi viết về nỗi buồn anh cũng có cái nhìn hài hước, lạc quan. Đó là một phần tính cách con người anh?
    Hồi sinh viên bạn bè gọi tôi với biệt danh là “Nhảm” vì những điều không tưởng, hài hước của tôi. Gần đây thì mọi người buồn cười với những khoảnh khắc của hai ba con. Khi một sự việc đã xảy ra, về bản chất nó không thay đổi mà chỉ có cách nhìn là thay đổi được nên tôi luôn cố nhìn dưới góc độ hài hước và lạc quan để không tích tụ thêm năng lượng tiêu cực vào người. Những biến cố đã trải qua khiến tôi có một cái nhìn tĩnh tại, bao dung và vị tha hơn trong cuộc sống.
    Ngân hàng sữa mẹ, BabyMe rồi các công viêc từ thiện khác, anh lấy đâu ra thời gian để chăm con, kiếm tiền và nghỉ ngơi cho riêng mình?
    Đó là vấn đề mà tôi đang phải cân bằng, thời gian dành cho con gần đây của tôi không được nhiều như trước. 7 giờ thức con dậy vệ sinh, thay đồ cho con rồi đưa  đi học.  Chiều 4 giờ đón rồi hai ba con đi chợ và về nấu ăn. Những hôm kẹt việc không về kịp phải nhờ hàng xóm đón.
    Tôi đang phải học thêm tiếng Anh buổi tối nên phải nhờ bà nội vào  hỗ trợ đưa đón con đi học. Ít thời gian cho con nên tôi cố gắng bù đắp bằng cách là tăng chất lượng và sự quan tâm khi chơi với con.
    Cuốn sách của anh truyền cảm hứng sống tích cực, tạo niềm tin cho nhiều người dám hiện thực hóa ý tưởng. Anh còn cảm thấy điều gì chưa hài lòng, muốn bổ sung  ở cuốn sách?
    Những gì tôi muốn viết thì nhiều hơn khuôn khổ cuốn sách cho phép nên tôi sẽ viết tiếp lên blog.  Điều tôi chưa hài lòng là không có nhiều thời gian để trau chuốt hơn cả về nội dung lẫn ngôn từ.

    Phan Thúy Hà ( Thực hiện)

     

    Lê Xuân Khoa: Hãnh diện vì được viết về bác Bùi Kiến Thành




     “Bùi Kiến Thành – Người mở khóa lãng du” - cuốn sách nói về cuộc đời chuyên gia tài chính của Chính phủ Việt Nam: Bùi Kiến Thành.
    Lê Xuân Khoa – người chấp bút cho cuốn sách, là một tác giả trẻ,  luôn có ý thức tìm kiếm những điều mới mẻ cả về nội dung lẫn cách thức thể hiện trong từng tác phẩm. Anh đã có cuộc trò chuyện với bạn đọc về những vấn đề xung quanh cuốn sách vừa mới xuất bản.

    Viết về Bùi Kiến Thành là cơ duyên

    Sinh năm 1983, trải nghiệm cuộc sống chưa nhiều, tại sao anh lại lựa chọn một đề tài tương đối khó như vậy: viết tiểu sử của một chính khách khác biệt lớn về thế hệ?
    Văn chương, viết lách rất cần vốn sống, nhưng vốn sống không đến chỉ bởi thời gian trôi qua. Theo năm tháng, bạn già đi, bạn nhiều tuổi hơn nhưng nếu bạn không sẵn sàng học hỏi, không mở lòng đón nhận cuộc sống, không để cuộc sống ngấm vào bạn, thì bạn chỉ trở nên cũ kỹ chứ không trưởng thành. Sự trưởng thành đi kèm với sự tươi mới, bạn là một dòng chảy liên tục... Trước đây tôi cũng không nghĩ tôi lại viết thể loại này. Thế mạnh của tôi thiên về sáng tác văn học. Tôi cũng không phải là người hay bàn luận chuyện chính trị, tôi quan tâm nhiều hơn đến văn hóa và phát triển tâm thức. Nhưng cuộc sống luôn là một câu chuyện bất ngờ nhất mà chúng ta không thể đoán trước được.
    Viết cuốn sách này là tôi làm theo sự mách bảo của số phận. Lúc nào cũng đi theo lối an toàn thì làm sao ta tìm ra những miền đất mới? Có thể trải nghiệm cuộc sống của tôi chưa già dặn, nhưng tôi có nỗ lực và những tố chất riêng để có thể tạo ra dấu ấn trong những tác phẩm của mình. Khác biệt lớn về thế hệ không thành vấn đề nếu con người có sự thấu hiểu và đồng cảm nào đó bên trong. Tôi hãnh viện vì được viết về bác Bùi Kiến Thành.
    Trước khi viết anh có e ngại không được tin tưởng từ phía nhân vật mình chọn?
    Như đã chia sẻ trong sách, trước đây tôi từng có dịp làm việc cùng bác Thành. Do vậy, khi cơ hội được viết cuốn sách về cuộc đời bác đến, tôi cho đó là một mối "duyên kỳ ngộ" mà ông trời sắp đặt. Tôi chỉ lo lắng một chút thôi, vì lần đầu tiên viết một cuốn sách phi hư cấu, lại có nội dụng "nặng đô" như thế, nhưng phần nhiều là cảm giác hào hứng, phấn khích. Ngay lúc đó tôi nghĩ, việc chấp bút cuốn sách này hẳn phải dành cho mình, không ai khác ngoài mình có thể làm tốt hơn. 
    Bác Bùi Kiến Thành rất cởi mở và tin tưởng tôi, ngay từ đầu tôi không thấy bất cứ sự hoài nghi nào .

    Chọn đề tài hóc búa để thử thách bản thân

    Muốn làm mới mình, khám phá khả năng của mình anh có thể tìm kiếm cách thể hiện và có ý tưởng độc đáo hơn ở những đề tài người trẻ hứng thú như tình yêu, cuộc sống đương thời… Một tiểu thuyết như thế hẳn sẽ bán chạy hơn một cuốn  tiểu sử khô khan?
    Tôi không cho rằng cuốn sách này khô khan. Mặc dù có đề tài chính luận, phi hư cấu nhưng chắc chắn nó sẽ không tạo cảm giác mệt mỏi hay nhàm chán. Cuộc đời của bác Bùi Kiến Thành vốn đã thú vị bởi mỗi giai đoạn là một mảng màu riêng, không trộn lẫn. Cách xử lý của chúng tôi càng khiến nó trở nên không trộn lẫn với những cuốn sách cùng thể loại, cũng như những cuốn sách hiện có trên thị trường.
    So với đề tài về tình yêu, cuộc sống đương thời..., đề tài này chắc chắn là một bài toán hóc búa. Nhưng tôi nhận thấy mình còn rất nhiều năng lượng nên không muốn dậm chân tại chỗ, lặp lại chính mình. Hành trình của tôi mới chỉ bắt đầu, vì thế thay vì chiều lòng thị hiếu, tôi muốn thử thách bản thân, rèn giũa ngòi bút để nâng cao chuyên môn, đồng thời không ngừng học hỏi và tiếp nhận thêm vốn sống, vốn văn hóa, có như vậy mới có một nội lực bền vững để đi đường dài.
     Những độc giả cũ của tôi từ "Lá rơi trong thành phố" có thế hơi bất ngờ khi tôi chuyển sang một thể loại khác hẳn, nhưng nhiều người trong số họ chia sẻ, vì tôi viết cuốn "Bùi Kiến Thành - Người mở khóa lãng du" nên chắc chắn họ sẽ đọc. Còn với những độc giả mới, tôi sẽ chinh phục họ.
     Tại sao cuốn sách được thực hiện bởi một nhóm tác giả? Việc làm chung có những ưu điểm và hạn chế gì?
    Hai cộng sự của tôi là những dịch giả - biên tập viên có kinh nghiệm trong nghề làm sách: Xuân Chi và Thanh Huyền. Họ tâm huyết, sẵn sàng "lăn xả" để công việc có hiệu quả cao nhất. Hơn 40 cuộc gặp gỡ khắp ba miền Nam - Trung - Bắc, mỗi cuộc trao đổi kéo dài trung bình vài giờ đồng hồ. Để tôi có thể hoàn toàn tập trung "bay bổng" trên từng trang viết các bạn đã xử lý hết những công đoạn "cơ bắp" như bóc băng, sửa lỗi chính tả. Tôi viết đến đâu cần tra cứu, bổ sung thông tin chỉ cần "ới" một cái là họ vào cuộc.
    Với một đề tài đầy thách thức thế này ba chúng tôi cùng làm mất ba năm để ra đời cuốn sách còn nếu một người tôi không dám chắc là năm năm hay mười năm.  Ba người đưa ra được nhiều ý tưởng hơn, có những lựa chọn chuẩn xác hơn khi bị ngập lụt trong quá nhiều thông tin và dữ kiện, cũng có thể đỡ đần, động viên nhau khi đối mặt với khó khăn.
    Cái khó của làm việc nhóm luôn là thống nhất quan điểm giữa các thành viên. Những người làm văn chương, viết lách ai cũng nhạy cảm và có cái tôi lớn, nếu không có sự nhường nhịn, chia sẻ, chấp nhận lẫn nhau, dự án có nguy cơ đổ bể bất cứ lúc nào.
    Những khó khăn gặp phải khi thực hiện cuốn sách này?
    Cuốn sách của chúng tôi gặp trở ngại và trục trắc ở hầu hết các công đoạn, không chỉ khi viết mà cả khâu trình bày, thiết kế bìa, in ấn, xin giấy phép,... Công đoạn nào cũng phát sinh ra vấn đề nên mất thời gian hơn thông thường. Tôi sẽ chia sẻ ở đây vài khó khăn.
    Những cuộc tiếp xúc và trao đổi với bác Bùi Kiến Thành cùng những người liên quan diễn ra dàn trải, mỗi buổi có thể nói nhiều vấn đề chứ không phải gói gọn từng vấn đề một, do đó chúng tôi phải hệ thống lại, bóc tách và xâu chuỗi lại toàn bộ để tạo nên một câu chuyện liền mạch mà bạn đọc thấy trong sách. Trong quá trình viết, nếu thấy vấn đề nào cần làm rõ hơn, sâu hơn, chúng tôi lại tra cứu thêm tư liệu khác và đến nói chuyện với bác Thành. Chúng tôi thì còn trẻ mà các sự kiện trong sách trải dài từ đầu thế kỷ XX đến nay, trong đó có nhiều nhân vật, nhiều biến cố lịch sử hiện tại vẫn còn gây tranh cãi. Đôi khi tôi thấy hoang mang vì thông tin dữ liệu quá nhiều, không biết nên đưa cái gì vào và đưa cái nào mới chính xác.
    Viết một cuốn sách liên quan đến nhiều chủ đề chính trị - xã hội nhưng tôi lại khá ngây thơ, muốn giữ tối đa những ý kiến cũng như quan điểm chủ quan của bác Thành. Ban đầu bản thảo bị trả lại, từ chối cấp phép vì một số chi tiết nhạy cảm. Tôi đã tới làm việc trực tiếp với Giám đốc Nhà xuất bản Thế giới để bảo vệ bản thảo. Và sau mấy tháng trời tham vấn các đơn vị chức trách liên quan, cuối cùng  chúng tôi chấp nhận việc cắt bỏ, điều chỉnh một số đoạn.

    Thực hiện cuốn sách như một sự tri ân

    Nhận thức của anh về đời sống và lịch sử có khác biệt không so với trước và sau khi hoàn thành cuốn sách? Điều gì anh thấy ấn tượng và đồng cảm với con người Bùi Kiến Thành?
    Trước đây tôi thường đặt câu hỏi: Ở thời điểm đó, chuyện gì thực sự đã xảy ra? Tôi đòi hỏi những người chép sử phải ghi lại sự thực. Lịch sử không được phép dàn xếp hay hư cấu.
    Sau khi thực hiện cuốn sách này, cộng với một số cơ duyên khác trong cuộc sống, mối quan tâm của tôi có chuyển dịch. Tôi thấy rằng, bất cứ người chép sử nào, dù muốn hay không, cũng không thể không đưa quan điểm chủ quan của mình vào khi chép sử. Cùng một sự kiện, mỗi cách đưa thông tin là một cách nhìn, dẫn đến những cách hiểu khác nhau. Bản thân những con chữ không bao giờ biểu hiện được hiện thực khách quan một cách tuyệt đối. Và cho dù ở thời điểm đó chuyện gì thực sự đã xảy ra thì chúng ta cũng không thay đổi được, hiện tại vẫn là cái mà chúng ta đang có. Vì vậy, tôi không truy tìm sự thật tuyệt đối của lịch sử nữa. Lúc này, tôi quan tâm nhiều hơn đến hiện tại, đến những gì chúng ta có thể làm từ bây giờ để thế giới tốt đẹp hơn.  
    Trí nhớ của bác Thành rất tuyệt vời. Đó là một một thuận lợi cho chúng tôi khi thực hiện cuốn sách. Tôi thấy đồng cảm với bác về quan điểm tâm linh. Bạn không cần phải đi chùa, thắp hương khấn Phật, càng không phải cắt tóc xuất gia mới là một người tu hành. Phật tại tâm, và chúng ta đang tu ngay giữa cuộc sống đời thường.
    Bác Thành còn nhiều thứ thú vị lắm, nhưng có lẽ tôi để mọi người tự cảm nhận khi đọc sách.
    Anh muốn khơi dậy điều gì ở bạn đọc trẻ thông qua cuốn sách?
    Tôi mong rằng thế hệ mới sẽ vượt qua những gì đè nặng của quá khứ. Đất nước ta có 4000 năm lịch sử với bao nhiêu cuộc chiến tranh, bao nhiêu năm bắc thuộc, bao nhiêu năm làm chư hầu... Tất cả những điều đó cũng không quan trọng bằng việc bây giờ chúng ta phát huy trí tuệ, sức sáng tạo và tinh thần nhân văn như thế nào để thay đổi diện mạo quê hương, làm nên những kỳ tích mới.
    Những hoạt động của bác Bùi Kiến Thành tương đối thầm lặng, cộng với việc thông tin về bác trên truyền thông đại chúng còn hạn chế nên hiếm người biết tường tận về cuộc đời thú vị của bác. Chúng tôi thực hiện cuốn sách này như một sự tri ân tới những cống hiến của bác đối với đất nước.Việc nhìn lại quãng đời nhiều dấu ấn của một chứng nhân đã chứng kiến nhiều thay đổi của lịch sử cũng là cách chúng ta đúc rút những bài học để suy ngẫm và hành động cho hôm nay.
    Cuốn sách là sự chia sẻ và thấu hiểu giữa hai thế hệ: một con người trải qua thời thơ ấu lúc nước nhà còn là thuộc địa với một bên là những người trẻ sinh ra trong hòa bình.
    Xin cám ơn anh về cuộc trò chuyện này!

    Bùi Kiến Thành sinh năm 1931, là một trong số những người Việt Nam đầu tiên được đào tạo bài bản về tài chính tại Hoa Kì. Năm 1954, ông được mời về nước làm trợ lí cho Thủ tướng Quốc gia Việt Nam Ngô Đình Diệm và Cố vấn Ngô Đình Nhu. Năm 1956, ông được cử trở lại Hoa Kì học nâng cao về quản lý hệ thống ngân hàng và thành lập văn phòng Đại diện Ngân hàng Quốc gia Việt Nam, là người trẻ tuổi nhất trong hơn 60 đại diện Ngân hàng nhà nước tại Hoa Kì bấy giờ. Quay về Sài Gòn, ông thôi làm việc cho Chính phủ, ra hoạt động kinh tế tư nhân và trở thành một trong những doanh nhân có ảnh hưởng nhất tại miền Nam Việt Nam khi đó. Từ năm 1965, ông sang Paris định cư. Đầu đầu thập niên 1980, chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành được Chính phủ Việt Nam liên hệ xin ý kiến tư vấn góp sức cho tiến trình Đổi mới. Từ đó tới nay, ông làm cố vấn cho ba đời Thủ tướng của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, đó là các Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng.

    Lê Xuân Khoa sinh năm 1983. Anh được xem là một trong những “tượng đài” của cộng đồng blogger Việt Nam thế hệ đầu tiên. Tiểu thuyết “Lá rơi trong thành phố” in năm 2013 của anh được đông đảo bạn đọc đón nhận. Dưới ngòi bút của tác giả trẻ câu chuyện cuộc đời của Bùi Kiến Thành được tái hiện như một cuộc phiêu lưu sinh động.
    Phan Thúy Hà ( thực hiện)




     
     
    Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
    Copyright © 2011. Giới thiệu sách - All Rights Reserved
    Template Created by Creating Website Published by Mas Template
    Proudly powered by Blogger