Latest Post

Người đồng tính không cần cái nhìn bao dung từ xã hội

Người đồng tính không cần cái nhìn bao dung từ xã hội


Peter Thompson gặp Ron cuối mùa xuân năm 1999, thông qua mục tìm bạn trên tờ tuần báo Seattle của Mỹ.
“Không biết hẹn hò với người giống như mình sẽ như thế nào nhỉ”, Peter Thompson nghĩ vậy khi đọc được nội dung mẩu tin giới thiệu bản thân của Ron. Và sau đó là lần gặp mặt đầu tiên:“Chúng tôi trò chuyện hăng say. Ron thông minh, sôi nổi, ham hiểu biết”.
Sau mười năm chung sống, trải qua nhiều bất đồng - mâu thuẫn - thương lượng và dung hòa  những quan điểm trái ngược - năm 2010 hai người đồng tính kết hôn hợp pháp tại bang Massachusetts. “Tôi yêu anh ấy và thực sự muốn gắn bó lâu dài với mối quan hệ này. Chúng tôi học cách sống cùng nhau, xây dựng hạnh phúc gia đình như những gia đình truyền thống”.
Họ sống bên nhau đã 15 năm, tại bang California – Mỹ.  Peter bắt đầu mỗi ngày bằng việc thiền, dắt chó đi dạo và sau đó làm công việc của một nhà tư vấn tâm lý; còn Ron đến công ty tư vấn thiết kế riêng của mình.
Họ là những người sinh trước năm 1945, và lớn lên vào cái thời mà đồng tính vẫn đang là bị kỳ thị nặng nề ở nước Mỹ.
Tôi đã trò chuyện cùng Peter Thompson và chồng ông là Ron khi hai người đến Việt Nam ra mắt cuốn sách của Peter. “Khiêu vũ cùng mẹ” – tên cuốn sách – là tự truyện của Peter, về cuộc đời của người đồng tính lớn lên ở Mỹ với những biến cố trong cuộc đời.

Đồng tính không phải là một lựa chọn

Ông có mặc cảm khi mình là người đồng tính?

Ron:  Mỗi người sinh ra đã có bản năng tự nhiên. Không ai có thể lựa chọn mình là tính nữ, tính nam, dị tính hay đồng tính. Chúng tôi không lựa chọn mình sẽ là người đồng tính để sau đó phải đối mặt với những khó khăn, hệ lụy kèm theo trong cuộc sống.
Tôi không mặc cảm về việc tôi là ai, tôi là người như thế nào. Trái lại, tôi rất tự hào về bản thân mình, về những việc mình làm. Giá trị, ý nghĩa của một con người không phải ở chỗ bạn là giới tính gì mà chính là ở sự đóng góp của bạn đối với xã hội và bạn sống có hạnh phúc hay không.
Ở Mỹ, cái nhìn về người đồng tính đã thay đổi rất nhiều trong 10 năm qua. Con số những người công khai đồng tính tăng dần, bởi họ nhận thức được mình là ai và đồng tính không phải là vấn đề với hầu hết mọi người nữa.

Nghĩa là, người đồng tính cần có cái nhìn bao dung từ xã hội?

Peter: Không, chúng tôi có gì sai đâu mà cần được bao dung. Những người đồng tính không cần “cái nhìn bao dung từ xã hội” như bạn nói.
Chúng tôi là chính chúng tôi và không cần thực hiện bất kỳ lời bào chữa nào cho việc mình là ai, sống như thế nào.
Những người còn có cái nhìn kỳ thị về người đồng tính là những người ít hiểu biết về xã hội. Họ chưa tiếp xúc với người đồng tính hoặc họ theo quan điểm tôn giáo nào đó. Người ta thường sợ những gì mình không biết.
Những người cho rằng đồng tính là bất thường có thể tham khảo những nghiên cứu, bài viết khoa học, chuyện sâu về đồng tính chứ không nên tự giới hạn mình bởi những định kiến.
 Harvey Milk - một chính trị gia người Mỹ và cũng là người đồng tính đã nói nhiều lần rằng chỉ có trải nghiệm mới thay đổi được quan điểm. Ý ông là là để hiểu đúng về người đồng tính bạn hãy giao tiếp, làm việc cùng họ.
Tôi giữ quan điểm rằng những người đồng tính luyến ái, những người lưỡng tính, những người chuyển giới không cần phải gồng mình để chống lại sự kỳ thị của xã hội cũng như phải tham gia vào các cuộc tranh luận để chứng minh mình là người bình thường.
Tôi không quan tâm về việc người khác coi tôi là khác thường hay là vượt ra ngoài những khuôn phép xã hội. Điều tôi quan tâm là tôi hoàn toàn xứng đáng được hưởng những nghĩa vụ và quyền lợi trong xã hội và cộng đồng như tất cả những người khác.

Trước khi công khai giới tính thật của mình ông cũng đã trải qua một quá trình đấu tranh với bản thân?

 Ron: Khi tôi lớn lên việc đồng tính luyến ái không được tán thành, không được chấp nhận. Người ta nghĩ rằng đồng tính là sai.
Một đứa trẻ lớn lên với những quan niệm đó dĩ nhiên có xu hướng giữ bên trong hầu hết những suy nghĩ về chính mình. Bởi vì nó cũng nghĩ rằng mình đã sai, mình có cái gì đó sai. Và nó sống cuộc sống với cảm giác mặc cảm như vậy. Nó không có thần tượng, không có ai để nói chuyện… Tôi đã trải qua những năm tháng đau khổ, hoang mang như thế. Khi đó tôi đã rất sợ nói chuyện với bất cứ ai về những cảm xúc, cảm giác thật của mình.
Tôi bắt đầu đọc sách, tìm hiểu về vấn đề đồng tính và đấu tranh với bản thân. Tôi trò chuyện với con người thật của mình, tự phân tích mọi khía cạnh, cuối cùng câu trả lời là mình phải thành thật với bản thân.
Tôi đã nói ra điều này với những người thân trong gia đình. Và thật tốt là họ đã chấp nhận. Tôi nghĩ đó là một may mắn với mình. Tôi biết nhiều người đã bị chính gia đình chối bỏ khi phát hiện ra họ đồng tính. Ngay trong gia đình chuyện đó đã xảy ra thì việc xã hội kỳ thị cũng là dễ hiểu.  

Không coi “đối tác” là phương tiện thỏa mãn tình dục

Kết hôn có phải là cách người đồng tính muốn che đậy giới tính thật của mình?

Ron: Tôi đã hẹn hò với phụ nữ và cũng định kết hôn. Nhưng trong khoảng thời gian bên cạnh họ tôi biết rằng mình đã bị cuốn hút bởi những người đàn ông. Nếu tôi kết hôn thì thật không công bằng với chính tôi và với người phụ nữ đó. Tôi không thể dối lừa bản thân. Đó cũng là khi tôi bắt đầu chấp nhận tôi là ai và cảm thấy tốt về bản thân mình.
Perter: Tôi lấy vợ, có hai đứa con và kết thúc cuộc hôn nhân khi tôi 30 tuổi, cùng thời gian đó tôi công khai giới tính thật. Tôi không thể lừa dối vợ và không thể làm tổn thương thêm cô ấy và chính mình.
Tôi lấy vợ và có con bởi vì tôi được kỳ vọng là như thế. Tôi không bao giờ coi việc kết hôn và có con như là để hoàn thành phận sự của người đàn ông. Người đồng tính vẫn có thể có con nếu họ muốn.
Một lưu ý quan trọng là: giới tính và tình dục không phải là một. Tôi vừa có thể là một người rất đàn ông, và đồng thời vẫn có thể là phụ nữ.

 Ông nghĩ gì khi có quan niệm rằng người đồng tính đến với nhau là do nhu cầu tình dục?

Jon: Cuộc sống của chúng tôi thực sự không có gì khác biệt so với bất kỳ người khác giới nào. Quan điểm, thái độ về tình dục cũng thế. Những đôi lứa hẹn hò và tự quyết định nếu họ muốn có quan hệ tình dục. Người đồng tính cũng gặp gỡ và có quan hệ tình dục ngay lập tức nếu cả hai đều muốn. Chuyện đó xảy ra là tự nó như thế chứ không phải do đặc điểm họ là người đồng tính.
Chúng tôi không coi  “đối tác” là một phương tiện để thõa mãn nhu cầu tình dục. Rất nhiều người như chúng tôi đã gắn bó lâu dài, kết hôn, một vợ một chồng.
Mặt khác, theo quan điểm của tôi, quan hệ tình dục chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình dục cũng không có gì là sai cả. Điều quan trọng là cả hai đều trụng thực, tự nguyện và không ai bị tổn thương.

Là một nhà tâm lý, ông có lời khuyên gì với những bạn trẻ đang trong giai đoạn chưa dám đối diện với chính con người thật của mình?

Perter: Lời khuyên của tôi là bạn trẻ đó hãy liên hệ với những người đồng tính, những người chuyển giới, những người lưỡng tính…để nghe họ kể câu chuyện của mình.  Những người đó hầu hết đều trải qua chuyển biến tâm lý giống nhau, là sợ hãi, đau buồn, cố gồng mình cho thật bình thường, đấu tranh với bản thân và thoát ra được tất cả những cảm xúc đó, chấp nhận và sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người.
Ngoài ra hãy tham gia vào những nhóm và những hoạt động cộng đồng của người đồng tính, trao đổi, chia sẻ với họ về những vấn đề chung. Những mối liên hệ và hoạt động này sẽ làm bạn bớt bị cô lập, bình thường hóa cảm giác đang phải gồng mình đấu tranh nơi bạn.
Nếu có thể bạn hãy làm việc với một người đồng tính, hoặc tới gặp một nhân viên tư vấn tâm lý. Tất nhiên mục đích là để bạn sống thật thoải mái với giới tính của mình chứ không phải là phương pháp trị liệu. Những cuốn sách đã công bố của những người đồng tính chia sẻ câu chuyện cá nhân cũng giúp ích cho bạn rất nhiều trong quá trình đấu tranh với bản thân.
Ai cũng đã từng trải qua nỗi cô đơn và nếu ta may mắn được yêu đủ nhiều ngay từ đầu thì ta sẽ tìm thấy con đường dứt khỏi nó.
Hy vọng rằng những chia sẻ của chúng tôi giúp các bạn hiểu hơn một chút về những người đồng tính và những gì họ trải qua trong cuộc sống. Đó là một cuộc đấu tranh, nhưng điều quan trọng hơn cả, bạn phải luôn là chính mình dù bất kể chuyện gì xảy ra.


Phan Thúy Hà ( thực hiện)


 











 

Con trai mới học cấp hai đã đưa bạn gái về phòng riêng



Con trai học cấp hai đưa bạn gái về phòng riêng

Tôi đi làm về nghe cô giúp việc kể rằng hôm nay Dũng – con trai học lớp 8 của tôi - đưa bạn gái về nhà, hai đứa kéo nhau vào phòng riêng, đóng cửa lại, ở trong đó gần hai tiếng đồng hồ.
-         Sao con lại dẫn bạn gái vào phòng riêng như thế? – Chờ con trai học bài xong tôi vào phòng, hỏi nhẹ nhàng.
-         Bọn con muốn thoải mái thôi chứ có làm gì đâu.- Con trai tôi miễn cưỡng trả lời.
-         Mẹ biết là các con chỉ chuyện trò thường thôi nhưng không nên như thế. Lần sau con chỉ được phép mời bạn bè về nhà chơi khi bố mẹ ở nhà, và tiếp ở phòng khách. – Tôi nhắc lại .- Như thế bố mẹ sẽ tôn trọng các bạn của con hơn.
-         Sao mẹ nghiêm trọng vấn đề như thế nhỉ. Chúng con chỉ đóng cửa lại và xem phim thôi. – Giọng thằng bé tỏ vẻ khó chịu.
Trà My - tên cô bé thỉnh thoảng vẫn đến nhà chơi với con trai tôi khi chúng tôi không ở nhà - là học sinh giỏi đều các môn, được bố mẹ tin tưởng. Nhiều cậu con trai trong lớp quý mến cô bé, trong đó có con trai tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là cảm mến vu vơ tuổi học trò, một tâm tâm lý bình thường. Nhưng thời gian gần đây, hai đứa thân mật kiểu như vậy tôi bắt đầu lo lo.  Chúng nó đã có những rung động giới tính, ở bên nhau trong một không gian riêng tư lâu như thế biết sẽ xảy ra chuyện gì? Hậu quả rồi sẽ ra sao? Bao nhiêu câu chuyện có thực đáng tiếc đã xảy ra trong hoàn cảnh đó vẫn đăng nhan nhản trên báo chí hàng ngày. Trước đây đã hai lần tôi phát hiện con tôi xem phim sex nhưng ngại con xấu hổ tôi đã phải làm ngơ.
Khi nói với  chồng chuyện này chồng tôi gạt đi, bảo rằng tôi đang quan trọng hóa vấn đề, rằng chúng nó còn trẻ con, rằng con chúng tôi là con trai nên chuyện này càng không có gì phải lo, có đáng lo thì là bố mẹ cô bé Trà My.
-         Sao con trai thì không phải lo chứ?- Tôi bắt đầu thấy nóng mặt với quan điểm của chồng. – Anh nghĩ con trai thì được buông thả, ra sao cũng được à?
Không ngờ chồng tôi, một người bố có con tuổi dậy thì rồi lại có cái nhìn thiếu lành mạnh như thế.
-         Ý anh là con trai thì mình không cần quá thận trọng, đề phòng như với con gái. – Chồng tôi chống chế.
Thật là một cách nghĩ sai lầm. Qua chuyện của con trai vô tình chồng tôi đã bộc lộ thái độ sống dễ dãi và thiếu tôn trọng phụ nữ như vậy. Phải chăng đó là cách nhìn của đàn ông?
-         Là con trai hay con gái thì cũng cần phải có thái độ sống lành mạnh, đúng mực. Là con trai thì càng phải biết giữ mình, bảo vệ phụ nữ, giữ hình ảnh cho phụ nữ. – Tôi  phẫn nộ và nhắc đi nhắc lại cái điều đó.
 Tôi tính sẽ trình bày với cô giáo các con chuyện này và sau đó sẽ gặp riêng mẹ cô bé Trà My để chị ấy lưu ý hơn chuyện bọn trẻ.  Nhưng rồi tôi kịp nghĩ lại, có lẽ cách làm vậy không khéo lại tổn thương các con. Lỡ mẹ Trà My cũng nóng tính và cư xử thiếu kiềm chế thì thật tội nghiệp bọn trẻ. Thằng Dũng nếu biết mẹ hành động vậy nó sẽ tự ái, rồi mẹ con càng khó nói chuyện với nhau.
Tôi rủ con ra công viên Lê Nin dạo bộ. Vòng quanh hồ tôi kể cho con nghe những cảm xúc với bạn bè của mình hồi bằng tuổi con bây giờ.
-         Nhưng bọn mẹ chỉ gặp nhau ở trường thôi. Cũng chỉ trao đổi chuyện bài tập.
-         Thế sao đủ? Mẹ không có nhu cầu ở một mình bên người ta à?
-         Ôi thậm chí mẹ chẳng dám nghĩ đến điều đó cơ.
-         Đúng là lạc hậu.
-         Chính khoảng cách cần thiết đó khiến cho bọn mẹ đến giờ gặp lại vẫn quý mến, tôn trọng nhau.
-         Cũng có thể, nhưng mỗi thời mỗi khác.
-         Tình cảm học sinh rất đáng yêu, theo mình có khi suốt cả cuộc đời. – Tôi liện hệ luôn đến chuyện của con. -  Mẹ tôn trọng Trà My hơn nếu các con ý tứ trong hành vi. Thời đại nào thì những cô gái đoan trang, nề nếp, biết đặt ra những giới hạn cho mình trong quan hệ với bạn bè khác giới cũng đều được xã hội đánh giá cao con ạ. Ai mà chả thích bạn gái của mình được nhìn nhận như thế đúng không con?
Thằng bé không nói gì thêm nữa. Tôi không biết những điều mình nói có giáo điều, có nặng nề quá không nữa nhưng trách nhiệm của người mẹ khiến tôi không thể im lặng. Hôm trước sinh nhật con trai cô bé Trà My cũng có mặt, tôi quan sát và thấy cô bé đúng là ý tứ hơn. Con trai tôi đã biết giữ khoảng cách cho bạn gái hay chính cô bé đến lúc tự ý thức được cách ứng xử? Dù sao tôi cũng thấy tinh thần mình nhẹ nhõm hơn.

                                                                       



 

Chuyện của em - rất dài và mệt mỏi ( Phần 1)


 Trầm cảm 

1.

Ngày 14/2 em đang chơi bắn gà online thì anh nhắn tin rủ đi chơi. Vậy là thành đôi. Hai đứa đi Sa Pa. Biết anh tiền không đủ tiêu nên em tự lo mua vé, thuê khách sạn. Anh dễ vui dễ cười như trẻ nhỏ.
Bố mẹ anh ly hôn mười năm rồi nhưng vẫn sống chung nhà. Ngôi nhà anh 28 mét, 3 tầng, từ đường Tôn Thất Tùng rẽ vào một cái ngõ, ngoằn ngoèo khoảng hai cây số nữa mới vào tới nhà. Tầng 1 để xe máy, bếp ăn, giường ngủ mẹ. Tầng hai ngăn đôi bằng thạch cao. Tầng ba là ban thờ, giường ngủ bố, sân phơi. 
Mẹ mua giấy vệ sinh cất kỹ rồi bố vẫn tìm bằng được, bớt hai cuộn mang lên dùng dần. Mỗi lần phơi quần áo mẹ bực bội vì cứ dính quần áo bố vào, lại mất công gỡ ra, ném trên nắp máy giặt. Trời nắng, qua một buổi quần áo bố ném đó  tự khô, nhưng  hôm nồm thì cứ như đống giẻ lau ẩm ướt. Bố ít để ý mấy chuyện đó nhưng mẹ thì kể lể không mỏi miệng.

Bố đi lấy vợ. Vợ mới của bố là chủ sạp hoa quả, có bốn đứa con với ba người cha khác nhau. Một lần anh hỏi sao cô sinh nhiều thế, bố bảo sướng nhiều thì sinh nhiều. Em biết tính ông hơi kỳ nên hết sức giữ ý. Cưới vợ xong bố đi ở rể. Một tháng vài ba lần bố về về thăm nhà cũ. Gây sự với mẹ vài câu rồi lại rồ xe máy đi. Như thể quen hơi, chưa dứt hẳn được.
Anh trai anh cũng đi ở rể. Nhà chị dâu khá giả. Anh về làm rể chưa ấm chỗ đã được mua ô tô tám trăm triệu, tuần nào gia đình cũng đi ăn nhà hàng sang trọng. Họ ăn gì mà có ngày bà o sin đi chợ hết cả triệu. Xuýt xoa cái sự giàu của nhà thông gia xong mẹ chửi đổng một câu. Nuôi con mà như thằng Quyết thà nuôi chó còn hơn. Mẹ tiếc là đã không nhận nuôi thằng lớn sau khi ly hôn mà nhận thằng nhỏ, là anh, một đứa chả làm ra tiền lại còn không biết chọn gái giàu.
Sau khi nghe em kể về gia cảnh nhà anh bố muốn em hủy hôn. Thấy bọn em yêu nhau, và em cũng háo hức với đám cưới quá, bố lại không nỡ.

***
Mẹ bảo hai đứa đo cỡ tay, đưa tiền đây, rồi mẹ đi mua nhẫn cho. Nhẫn phải để mẹ mua, các con không được tự quyết định. Tiền nạp tài thì mẹ sẽ ứng ra, cưới xong hai đứa trả mẹ. Mẹ nuôi thằng Quyết vất vả, rồi còn mua xe máy cho nó đi làm nữa nên giờ đám cưới mẹ không chịu trách nhiệm về  tiền bạc.
Em dấu mọi chuyện, sợ bố mẹ tủi thân. Đám cưới diễn ra suôn sẻ.
Phan Thúy Hà
Còn tiếp........


 

Con học lớp 7, có nên cho dùng facebook?

Con học lớp 7, có nên cho dùng facebook?


Con trai tôi học lớp 7. Trong kỳ họp phụ huynh hết học kỳ một vừa rồi tôi mới biết là nhiều bạn trong lớp của con đã dùng facebook. Các em liên kết, chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện, bàn luận nhiều vấn đề rất sôi nổi. Một số thông tin của lớp, trường cũng được các phụ huynh chia sẻ trên đó cùng các con. Tôi hỏi một phụ huynh là cho các con tham gia facebook vậy có sớm quá không, chị ấy trả lời là thời đại này thì đó là một kệnh giao tiếp bình thường; con chị ấy dùng facebook từ khi học lớp 6 và có hàng trăm bạn bè ở khắp mọi miền đất nước. Thấy tôi tỏ vẻ lo lắng chị gợi ý rằng chỉ cần biết passwort là kiểm soát được cách con sử dụng tài khoản như thế nào.
Con trai tôi từ lâu cũng muốn được bố mẹ cho lập tài khoản facebook nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Nay thấy tình hình trong lớp con vậy tôi lại băn khoăn, không biết mình phản đối vậy có cứng nhắc quá?
                                                                                                              Trần Khanh 

Anh Trần Khanh thân mến!
Câu trả lời của tôi: không cho con dùng facebook khi đang là học sinh cấp hai.
Khi con bạn gia nhập thế giới iternet thì việc hạn chế con tiếp nhận những thông tin tràn lan, không bảo đảm sự chính xác là rất khó, kể cả khi bố mẹ biết mật mã tài khoản của con. Vì nếu con bạn không kick link thì vẫn có thể người khác, nhóm nào đó chủ động chia sẻ link, kéo vào các nhóm. Những thông tin trái chiều, tiêu cực và những cạm bẫy lừa đảo trên mạng đó có khả năng làm rối loạn tâm lý, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển lành mạnh của thiếu niên.
Việc tán gẫu online với bạn bè ở tuổi này khá là thú vị. Cuốn hút vào đó các em sẽ quên hết thời gian và mất tập trung vào những hoat động thực tế khác như làm việc nhà, làm bài tập, nói chuyện với bố mẹ. Lạm dụng giao tiếp qua chat dễ bị nghiện và mất nhiều thời gian mới có thể thoát bỏ được thói quen đó. 
Tuổi thơ của chúng ta lớn lên khi chưa có sự phát triển của mạng xã hội. Chúng ta trải qua những mối quan hệ gia đình, họ hàng, bạn bè thực tế và biết giá trị của những tình cảm đó không phụ thuộc vào những nút like, những lời bình luận tán thưởng hay chế diễu. Nhưng bọn trẻ thì khác, các em đang ở tuổi muốn khảng định mình, trải nghiệm thực tế chưa có, vì thế khi sử dụng facebook “chuẩn giá trị” của em các phụ thuộc nhiều vào những đánh giá của bạn ảo.
Với xu hướng “tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại” tài khoản các em post lên đều là những hình ảnh hấp dẫn đã qua chính sửa, là những dòng trạng thái mẫu mực đáng khen ngợi. Từ đó nảy sinh vấn đề rất nguy hại là sự ghen tị và áp lực giữ hình ảnh hoàn hảo. Cách đây không lâu một thiếu nữ Úc Essena O'Neill đã từ bỏ việc dùng mạng xã hội với 612.000 người theo dõi. Trước khi từ bỏ cô cho biết rằng tất cả mọi thứ cô đăng tải trên mạng từ trước tới nay chỉ là sự giả dối nhằm gây được chú ý. Đầu năm 2015, Madison Holleran – sinh viên năm cuối Đại học Pennisylvannia tự tử do không chịu được áp lực và sự chán nản. Chị gái cô cho biết đằng sau dòng trạng thái vui tươi, những bức ảnh cô đang mỉm cười, đứng dưới nắng vàng rực rỡ hay tham gia buổi tiệc sang trọng là một tâm hồn trống rỗng, đau buồn.  Cô ghen tị, cho rằng cuộc sống mình không thú vị bằng cuộc sống của những người bạn khác trên mạng và luôn phải gồng lên để thể hiện sự hấp dẫn, thông minh của mình.
Hãy tạo điều kiện, khuyến khích cho các con khám phá, trải nghiệm cuộc sống bằng những hoạt động thực tế và đọc sách. Facebook hay bất cứ mạng xã hội nào đều chưa cần thiết và phù hợp với những đứa trẻ tuổi mới lớn.










 

Khánh Ly: ‘Tôi là người đàn bà bình thường như mọi người'


Chiều 12/6 ca sĩ Khánh Ly từ Mỹ về Việt Nam dự buổi ra mắt cuốn sách “Đằng sau những nụ cười” tại Hà Nội.
Buổi ra mắt sách cho thấy một Khánh Ly hơn 70 tuổi nhưng vẫn rất năng động, hài hước; một Khánh Ly không chỉ đắm đuối trong từng bản nhạc mà còn là một người mẹ, một người bạn giản dị, gần gũi, giàu yêu thương. Bà đã có cuộc nói chuyện thân tình, cởi mở với người hâm mộ.
- Lời đề từ ngay sau trang bìa cuốn sách:“Hình như chưa bao giờ mình nói yêu nhau. Nếu bây giờ em nói, có kịp không” là bà dành cho ai?
- Đó là những lời tôi viết cho chồng tôi.
 Bà có thể chia sẻ điều gì về người chồng đã ra đi?
  Vợ chồng là duyên số. Hồi đó chúng tôi về với nhau như hai kẻ sắp chết đuối, nhìn nhau tưởng là mảnh ván trên biển, níu được ngày nào hay ngày đó. Được luôn càng tốt. Tôi tự nhận mang tính cách đàn ông nhưng trong cuộc sống hôn nhân tôi là người của gia đình đúng nghĩa. Công việc làm ăn thất bại, nợ nần, chẳng có ai mà nhờ cậy lúc đó mới thực sự cần có nhau, yêu thương, chia sẻ với nhau. Người ngoài dù có đối xử tệ với mình tới cỡ nào tôi cũng không quan tâm, nhưng trong gia đình là phải có bổn phận tốt với nhau, sống tử tế với nhau.
Nói về người mình yêu thì nói mãi không hết chuyện, khi chồng tôi đột ngột ra đi rồi trong lòng tôi lúc nào cũng có nỗi ân hận. Hơn 40 năm mở mắt ra chỉ thấy chồng, trước khi nhắm mắt cũng chỉ thấy chồng nhưng còn nhiều điều chưa làm được cho chồng, yêu và đền bù cho chồng chưa đủ.
Nhưng không thể ngồi mãi trong căn phòng mà đau buồn. Tôi có được giọng hát tuy không có gì xuất sắc nhưng nhờ tiếng hát tôi được đi nhiều nơi, đi đến gần những cảnh đời khốn khó, những cuộc sống không may. Tôi muốn dành những ngày tháng còn lại để làm những điều mình chưa làm được trong đời. Chồng tôi muốn tôi làm điều đó.
Tôi trở về Hà Nội sau 60 năm, ở tuổi như thế này, mọi người thường nói còn làm gì được nữa. Nhưng tuổi tác chỉ là con số mà thôi. Quan trọng là trái tim, cảm xúc với cuộc đời còn không? Mình có đi tới hay không?
- Bà tự nhận mình là “đàn ông”?
 Tôi là người ngang bướng, cứng cỏi, chả ngán ai nhưng cũng là người đàn bà bình thường với những vui buồn, giận dữ, yêu thương, ghen tuông, khóc cười như bất kỳ ai trong cuộc sống đời thường. Ngày xưa cuộc sống rất khó khăn, chạy ăn từng bữa, tôi vừa đi hát vừa chăm con. Tôi đặt con cái lên trên tất cả mọi lựa chọn. 
Khánh Ly: ‘Tôi là người đàn bà bình thường như mọi người'
Hình ảnh Khánh Ly với độc giả trong buổi giao lưu.
 Tình bạn cao cả với Trịnh Công Sơn khiến bà hát những bài hát của ông như hát về chính mình?
  Không chỉ tôi mà ca sĩ nào, người nghe nhạc nào cũng đều tìm thấy sự đồng cảm từ những bài hát của Trịnh Công Sơn. Ông viết về những thân phận cuộc đời, ai cũng thấy như nói về mình, như thể bài hát đó dành cho mình. Tôi thích cái đẹp, tôi yêu nhạc Trịnh Công Sơn vì nhạc ông quá đẹp, quá hay. Tìm được một người viết hay như vậy khó lắm. Trải nghiệm nhiều tôi càng thẩm thấu những ca từ ông viết.
 Xuyên suốt cuốn sách bà luôn tự giễu mình là người “ít học”?
- Tôi học hành dở dang, vài năm trường ta vài năm trường tây. Trường học chẳng dạy tôi điều gì. Gia đình chẳng dạy tôi điều gì. Nên tôi tự dạy tôi năm 16 tuổi. Tôi đi hát vì thích hát, không bao giờ nghĩ sẽ trở thành ca sĩ.  Ngoài ý thích được hát tôi không biết mình phải làm gì. Tôi sống lang thang giữa đám bạn bè tốt bụng, nay đứa này cho bịch gạo mai đứa kia cho chai nước mắm. Tôi như một thằng con trai giữa đám bạn trai. Trịnh Công Sơn xuất hiện, thắp cho tôi một đôi cánh, xỏ vào chân tôi đôi hài bảy dặm. Ông tập nhạc cho tôi, hát cho tôi nghe. Từ Trịnh Công Sơn tôi đã thành danh. 
Tôi không thích gọi tôi là diva hay danh ca. Tôi thường nói với người dẫn chương trình rằng cứ gọi tôi là Khánh Ly, thế là đủ.
- “Đằng sau những nụ cười” là nỗi cô đơn?
- Cười dù sao vẫn hơn là khóc.  Nhưng nhiều khi cười mà nước mắt vẫn chảy ra. Qua từng trang viết tôi chia sẻ một phần cuộc đời của mình. Tôi thành thực ghi chép những điều mắt thấy tai nghe, những câu chuyện nhỏ, thường nhật mà một người phụ nữ bình thường… ít học như tôi đã và đang trải qua.
Người ca sĩ, ngay khi cất tiếng hát, định mệnh đã nằm sẵn ở đó, trong tiếng hát. Tiếng hát vui. Cuộc sống tràn trề hoan lạc. Tiếng hát buồn. Dù cho cố cười cũng không ngăn đươc tiếng thở dài không chờ đợi.
Một hôm tôi hỏi Sơn: "Sống trong đời sống mình cần phải có gì? Làm gì?" Sơn cười ngón tay dài khẽ đẩy cái gọng kính đang trễ xuống. Câu trả lời ngắn gọn: Cần có một tấm lòng. Tôi nhìn Sơn: "Một tấm lòng?". Ở giữa thế kỷ này, giữa thời gạo châu củi quế, giữa thời giá trị của một con người được đánh giá bởi áo quần, nhà cửa, vòng vàng, hột xoàn... Một tấm lòng để làm gì? Sơn nhìn tôi, ngón tay lại đẩy cao gọng kính. "Sống trong đời, ta luôn luôn phải sống với một tấm lòng, phải có một tấm lòng, dù không để làm gì cả, dù chỉ để... gió cuốn đi”. Tôi nhìn sững Sơn không nhớ bao lâu, nhưng chắc là lâu lắm. Cứ ngồi nhìn anh, nhìn vầng trán mênh mông, cúi xuống thật thấp, ngón tay gầy trên những sợi dây đàn. Chiều xuống lúc nào không hay, gió từ sông Hương thổi mạnh. Hình như trời muốn chuyển mưa. Hình như lòng tôi cũng đang chuyển động dữ dội. Một ánh sáng kỳ lạ nào đó vừa chiếu rọi vào cõi u tối, ngu muội. 
(Trích Cần có một tấm lòng)

 

Những thiếu thời lơ lửng


Bìa sách Những thiếu thời lơ lửng của tác giả Hạnh Nguyên

Trích đoạn
Cách đây rất nhiều năm, tôi được cho đi học. Bằng một lẽ nào đó, bố mẹ tôi thấy cần phải cho con mình đi học, để tuân theo những quy tắc thông thường trong đời sống xã hội, để làm một gia đình bình thường, có những đứa con bình thường được đến trường theo mong muốn của những bậc làm cha mẹ. 
Thế là tôi bắt đầu đi học, như rất nhiều đứa trẻ khác cùng trang lứa. Trường cấp một của tôi là ngôi trường danh giá nhất nhì trong thành phố lúc bấy giờ, không may, trường cấp hai và cấp ba của tôi cũng vậy. Kiểu như khi hàng xóm sang chơi nhà tôi vào ngày tết, sau khi lì xì chán chê họ hỏi, nào, thế cháu nhà đang học trường gì nhỉ và khi tôi nói cho họ nghe tên trường, một cách chậm chạp và ít khoa trương hết mức, họ sẽ ồ lên và, à, ra là trường đó, thế cháu hẳn phải học giỏi lắm. 
Suốt những năm đi học tôi đã đối mặt với điều này, chưa một lần tự hỏi vì sao chỉ nghe tên một sự vật sự việc gì đó mà người ta có thể quy chụp tính chất của nó và những người liên quan đến nó là một. Đó là một sự vội vàng đầy thiển cận. Tôi không phải một đứa trẻ học giỏi. Một lần cũng không và sẽ chẳng bao giờ là vậy.
Lên cấp hai, cuộc sống học tập của tôi bắt đầu xuất hiện những dấu vết trắc trở. Tôi phát hiện bản thân không thể nuốt nổi các môn tự nhiên và rằng chúng đang giết chết tôi từng ngày. Nhưng ngoài tôi ra, không ai biết điều đó. Tôi muốn nói là, cả thế giới đều biết tôi đầu hàng các môn tự nhiên nhưng không biết chúng đang giết chết tôi từng ngày. Điều đó rất quan trọng, không phải ai cũng biết. Lẽ thường tình, tôi lao vào học thêm. 
Tôi cũng lo lắng chứ, nhưng sao bằng bố mẹ tôi cho được. Tôi học, học và học như một cỗ máy có đầy rơm trong đầu và người ta nhồi nhét đủ thứ nào các món chất nổ, các công thức tính toán thời gian, các con số có những kí hiệu khốn khổ trên đầu và vâng, những thứ đó đã trở thành một công cụ tuyệt vời cho cuộc sống của tôi biết mấy. Tức là chúng chẳng làm gì cả.
Không biết có bao nhiêu đứa trẻ được cho đi học thêm từ hồi lớp một ở xung quanh tôi. Lần đầu tiên nghe chuyện này tôi nói, im đi, làm gì có chuyện đó. Ấy là sự thật. Tôi không hiểu người ta có thể đưa thứ gì mang tầm cỡ khó hiểu vào đầu một đứa trẻ sáu tuổi, thôi nào, chúng hãy còn nhỏ đến thế cơ mà.
Ở cái tuổi như vậy người ta cần làm những điều ngu ngốc như nghịch giun và lăn lê trên sàn nhà, nhổ hoa và đi tè lên nền đất trống, hay vui hơn một chút chúng có thể đánh những thằng bé cùng tuổi và túm tóc một vài đứa bé gái mà chúng thích. 
Đó mới là những công việc chính của một đứa sáu tuổi, không phải ngồi yên trên ghế trước mặt là tờ bài tập toán, hay tiếng anh, hay tiếng việt và chúng cầm bút trong tay chịu không hiểu thứ gì đang diễn ra trước mắt mình. Những con kiến nhỏ bò trên trang giấy, chúng không biến mất khi bọn trẻ nghiến nát bằng những ngón tay.
Nhưng thực sự thì, mọi thứ chỉ bắt đầu khi tôi lên cấp hai, sau đó là cấp ba. Tôi có thể nói trước điều này, tôi ít nhất trên dưới mười lần muốn đấm vào mặt một thầy cô giáo nào đó, ra khỏi lớp và đi làm ở trạm xăng. Xin mời, tôi là một tấm gương xấu cho bất kì ai muốn trở thành người tốt. Nhưng khoan, các vị có biết tôi không? 
Đấy, chưa gì đã lại chơi trò chơi theo một cách thiển cận rồi. Các vị cần phải tiếp xúc với gốc rễ của vấn đề, không thì cũng nên nghe cô ta trình bày về cuộc đời của cô ta theo trình tự, cho nó có lớp lang. Có cái này ở người lớn mà tôi thấy thật buồn cười, rằng tại sao các vị chẳng bao giờ nhận ra cần thay đổi. Các vị không bao giờ lắng nghe trọn vẹn con cái của mình. 
Ý tôi là, các vị nghe chúng nói, nhưng không bao giờ hiểu hết tất cả, các vị nghe đấy, nhưng không hiểu. Chúng đang nói gì đó và thậm chí chúng còn chưa kịp nói cho ngọn ngành thì các vị đã bắt đầu phản bác lại trong đầu mình rồi, những ông bố bà mẹ tâm lí hơn một chút thì đợi con nói xong mới bắt đầu sắp xếp lại các lí luận phản bác. Các vị hầu như đều phản bác.
Quay lại với việc đi học của tôi. Cấp hai là một thiên đường của những điều phức tạp, nhưng nó hãy còn là một thiên đường. Tôi lên cấp ba sau khi kết thúc lớp chín. Từ trước khi thi bố mẹ tôi đã xác định được ngôi trường cần phải vào, làm gì để đạt được nó và tất nhiên là sự hợp tác từ tôi. Nhưng hình như mục đích của hai bên không giống nhau. Bố mẹ muốn tôi vào trường tốt, một phần tốt cho tôi, còn lại tốt cho họ. Đó là chuyện đương nhiên, bố mẹ nào chẳng muốn có gì đó để tự hào về con mình. Ai cũng thế, tất cả mọi người.
Trong khi đó mục đích của tôi là vào cùng một trường với bạn bè mình, chưa kể đó là một trường tốt, được đánh giá cao và sau này tôi sẽ được trấn an bằng rất nhiều lời khen ngợi. Tôi đi học thêm trong tâm trạng phấn khởi, cứ vài bữa tôi cúp học một lần. Sau khi nhận kết quả đỗ, thực tình tôi không vui mừng cho lắm. Nó chỉ đến một cách hiển hiện và rõ ràng khi các cô dì chú bác họ hàng nội ngoại của tôi mừng tôi tiền, ít ra ngôi trường này đã được đóng một cái mác đặc biệt đến thế mà, cái mác của lòng dân.
Đến đây tôi muốn nói, những đứa trẻ mười sáu tuổi chưa thể quyết định được cuộc đời của chúng đâu. Bố mẹ chúng đóng một vai trò cực kì quan trọng trong đời chúng, tác động vào chúng, ảnh hưởng lên chúng. Chúng đi đâu, làm gì, tuổi mười sáu không thể nào quyết định được. Chúng chưa đủ khôn ngoan, chưa đủ chín chắn, chúng để mặc mọi thứ và chúng không biết phải làm sao cho đúng. Khi đó, bố mẹ chúng dắt chúng đi. Bố mẹ tôi đã dắt tôi vào cấp ba, một thế giới mới nơi tôi ngày ngày tìm mọi cách trốn chạy.
Tôi ghét đi học. Tôi nhận ra điều này năm tôi học lớp mười một. Khi đó tôi đã sa sút hết mức và không thể tệ hơn được nữa. Mọi chuyện quay cuồng và chúng tôi quay cuồng theo. Tôi, gia đình tôi, mối quan hệ của tôi xuống dốc với mọi người, trường học đè lên tôi, đổ sập dưới chân tôi. Tôi biết được rằng tôi chưa bao giờ thích đi học. Có rất nhiều lựa chọn trong cuộc đời mỗi người. Đến một lúc nào đó các lựa chọn sẽ đến tay tôi. Khi đó tôi được quyền làm chủ cuộc đời mình. Có những lựa chọn sai lầm, có những lựa chọn đúng đắn, nhưng làm thế nào tôi biết được. Phải làm thử thôi, làm tất cả chúng, nghĩ ra là làm. Tôi không muốn uổng phí mọi giây phút trong đời mình kể từ khi tôi nhận ra phải trân trọng nó nhiều hơn. Cuộc đời chúng ta ngắn hơn chúng ta tưởng, đến một lúc nào đó không biết được, nó sẽ vụt khỏi tay và biến mất đi. Phí phạm từng ấy năm trong đời để làm những việc không thích, tôi coi đó là một tội ác, là một mối nguy hàng đầu cho xã hội bởi khi đó chúng ta không bao giờ biết được những kẻ đang chán nản và đầy tội lỗi ấy sẽ làm gì. Chúng sẽ làm gì ư? Đơn giản lắm, chúng sẽ phá bỏ mọi khuôn phép và vận hành thế giới nhỏ bé của chúng theo một cách riêng, những đứa trẻ hãy còn quá nhỏ và say mê những trò chơi dại. Có nhiều gia đình để con họ đi học, nhìn chúng học bài, làm bài tập, được điểm tốt, thế là sướng. Tôi không tán thành việc đó. Họ không ở bên con mình ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu, khi con họ đột nhiên muốn buông xuôi và chúng mệt mỏi tới nỗi không muốn cố gắng nữa. Những đứa như vậy thường khép mình vào trong một cái vỏ kiên cố và vững vàng và chúng cố thủ trong đó không bao giờ ló ra. Tận sâu bên trong chúng tính toán những phương thức tàn bạo nhất cho cuộc sống của mình, có những đứa quyết định từ bỏ nó. Chúng chẳng làm gì cả, và từ bỏ nó.
Tôi chưa gặp những đứa trẻ cảm thấy chán nản với cuộc sống của mình. Tôi cần gì phải gặp. Bởi tôi là một minh chứng điển hình, đang hít thở và đang sống, tôi biết rõ cảm giác buồn chán bất lực đó như thế nào, tôi cũng biết những đứa trẻ như tôi đang phải đối mặt với mọi thứ ra sao. Tôi nghĩ mình biết. Có lẽ có rất nhiều những đứa trẻ như vậy, chúng không thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, khuôn khổ hiện tại và chúng muốn chạy thoát nhưng không thể. Khi chúng gây chuyện và bố mẹ chúng hỏi, tại sao con không tâm sự với chúng ta khi con bế tắc, trời ạ chúng phải trả lời thế nào đây?
Bố mẹ, các vị đã không ở bên con các vị khi chúng cần, vậy thì đừng bao giờ đòi hỏi chúng phải kể cho các vị nghe hôm nay chúng thấy thế nào, chúng mệt ra sao và chúng muốn được nghỉ một buổi học ở trường. Chúng sẽ không bao giờ nói bởi ngay từ đầu chúng đã không được phép nói ra rồi.
Con cái lớn lên bằng nỗi sợ. Nỗi sợ bị đánh, bị mắng, bị chửi rủa, có những đứa học cách sống chung với nó và ổn, có những đứa cũng học cách sống chung với nó và bị tổn thương. Những đứa ổn sẽ sống theo cách riêng của chúng và âm thầm không để ai biết, những đứa không ổn sẽ kiệt quệ từng ngày và kết quả chúng sẽ bỏ cuộc, rất sớm thôi. Số lượng trẻ vị thành niên tự sát không ít. Ta quy kết cho căn bệnh trầm cảm. Vậy nguyên nhân của căn bệnh trầm cảm là gì? Tôi nói, đó là những áp lực trong cuộc sống.
Thế giới này không tạo ra áp lực. Con người mới là kẻ làm điều đó. Tôi đã từng mơ đến một thế giới nơi chúng ta sống bình đẳng với nhau, được làm những điều chúng ta muốn, làm những thứ chúng ta thấy mình cần phải, nơi con người sống với nhau bằng lòng tốt và hòa bình, và những bậc người lớn hiểu con cái của họ hơn.
Trong tôi có một phần luôn tin rằng tội ác của con người tất thảy đều bắt nguồn từ giáo dục. Những đứa trẻ sinh ra đều mang một lòng tốt nguyên thủy. Bố mẹ chúng là người điều chỉnh và định hình cho lòng tốt ấy. Giả sử có một đứa sinh ra với tố chất sát nhân trong đầu, bố mẹ chúng sẽ là người bật công tắc khởi động nó lên, hoặc họ sẽ tắt nó đi vĩnh viễn. Nhân cách một đứa trẻ không phụ thuộc vào những gì người ta dạy chúng ở trường, ở trường người ta không dạy chúng tình yêu. Người ta dạy chúng làm thế nào để nổi trội hơn đứa khác và công khai đứa nào dở hơn đứa nào hay hơn.
Trường học tạo ra các tầng lớp, không đâu xa, chính là trường học. Không có tiền thì không được đến trường, không có kiến thức thì không được đến trường, không có nhân cách thì không được đến trường. Ai nói trường học là nơi đào tạo các chủ nhân tương lai của đất nước thì tôi sẽ cười vào mặt họ. Các chủ nhân tương lai của đất nước lúc này đang tán phét với nhau và làm bài tập trong nỗi hân hoan hơn người của chúng. Chúng không được dạy làm thế nào để đưa đất nước lên một tầm cao hơn, khiến người dân tự hào về nòi giống của mình hơn, chúng chỉ được dạy làm thế nào để kiếm được nhiều tiền nhất và xây được nhà to nhất. Chủ nhân tương lai của đất nước, tôi tin, là những đứa trẻ có những suy nghĩ nghiêm túc về việc này từ khi chúng nhận thức được mọi chuyện.
Khi tôi nói quan điểm của tôi với người khác, chúng tôi bắt đầu tranh cãi nhau. Họ: không đến trường thì làm sao có kiến thức? Tôi: nếu anh cần kiến thức tự anh sẽ tìm cách có được nó thôi. Họ: không đến trường thì làm sao vào làm cho các công ty lớn, làm sao có bằng đại học? Tôi: yên tâm đi, các công ty của anh sẽ cần đến anh nếu anh phù hợp, nếu anh yêu thích một công việc nào đó và dành nhiều thời gian cho nó, còn bằng đại học ư, anh cần nó để làm gì, để vào một công ty tư nhân lương bốn triệu một tháng và gặp được tình yêu của đời anh à? Họ: không có học vấn thì sẽ chẳng có gì hết. Tôi: anh có sức khỏe, anh có bộ não, cái cần nhất là liệu anh có khả năng học tập và không bị phụ thuộc hay không. Họ: vậy thì trước giờ đi học là một chuyện vô bổ chăng? Tôi: không, nó không vô bổ, nó chỉ mất thời gian và ngày càng sai hướng. Họ: vậy thì nói xem thế nào mới là đúng đây? Tôi: khi con anh nói với anh rằng nó thích đi học, và sáng nào nó cũng nói thế, khi đó trường học mới là nơi đúng đắn cho con anh. Đã bao giờ nó khẳng định với anh thế chưa, rằng nó thích đi học ấy? Họ: thật là thiếu suy nghĩ, không đi học thì cô sẽ sống bằng gì đây? Khả năng nói phét à? Tôi: sống bằng niềm đam mê của tôi. Tôi làm công việc mình thích, tôi làm chủ đời mình, còn anh, anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại không, hay vì anh đang phải làm một công việc tẻ ngắt nên anh luôn muốn có rất nhiều thứ trong đời? Tôi nói anh nghe điều này, một tấm bằng không nói lên giá trị của anh, bởi ai cũng có bằng, hiểu không? Nếu anh bất tài, với một tấm bằng anh sẽ đủ nuôi sống mình theo cách tằn tiện nhất, nhưng anh có tài và không có cái bằng nào cả, anh sẽ sống bằng sự ngưỡng vọng của người khác và chính sức lực của mình. Tùy thuộc vào anh. Họ: vậy tôi phải làm gì đây? Tôi: nằm xuống, nghĩ xem tiếp theo anh muốn làm gì. Đừng hỏi tôi.
Có người sẽ nói, chạy theo ham muốn là con đường nhanh nhất để xuống dốc. Tôi trả lời, chạy theo những ham muốn của anh và duy trì nó, anh sẽ được lên thiên đường. Cái khó trong việc làm theo mong muốn của bản thân là không bao giờ tin vào những mong muốn ấy. Các vị luôn đắn đo và quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Chính vì thế, các vị luôn thất bại theo ý họ.
Tôi không thích đi học. Bởi trường học không đem lại cho tôi cái gì, ít ra là những cái người khác tin là họ nhận được. Tôi không có niềm vui, không có đam mê, tất cả là nghĩa vụ, là một áp lực. Và tôi biết tôi không phải người duy nhất. Đã đến lúc những đứa trẻ được nói rồi.
 

Ngày chủ nhật - Đỗ Trung Quân


Ngày chủ nhật
Vì sao ta phải ra đường?
-Vì ở nhà nhàm chán
Vì sao ta trở về nhà
-Vì ngoài đường nhàm chán!
Vì sao ta chui vào những nơi xa hoa lộng lẫy?
- Vì ở đấy ta thấy mình quan trọng
Vì sao ta bỏ về từ những nơi thấy mình quan trọng?
- Vì ở đấy ta thấy mình cũng lố bịch chẳng kém ai
Vì sao ta dễ tin thế giới ảo?
- Vì thế giới ảo có vẻ tử tế hơn đời thật.
Vì sao đời thật kém tử tế?
- Vì đời thật "có vẻ" rất đạo đức!
Vì sao hôm nay anh bạn hỏi lung tung thế?
- Vì hôm nay như mọi hôm cứ phải hỏi.
Hỏi thì giải quyết được gì?
- Giải quyết được cái sự buồn
Giải quyết thế nào?
- Buồn vào hồn không tên/thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời...
Rồi sao?
-Éo sao cả, thấy vui.
Vui thế nào?
- Vui thấy mẹ!
Thật không?
- Thật như những điều dối trá như thật!
Dek hỏi nữa - đồi dở hơi!
Không hỏi thì thôi!
Còn cuộc đời ta cứ vui!
Vui sao?
Vui? Sao nước mắt lại trào?











 
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Giới thiệu sách - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger